Im lặng một hồi, ông thở dài một hơi rồi nói với cô.
- Ông biết ở chung với những người giàu có, phải nhẫn nhịn mà cúi đầu. Ông xin lỗi.
Cô ngẩng đầu lên đôi mắt đỏ đỏ nhìn ông.
- Sao ông lại xin lỗi? Đừng nói thế mà.
Ông cười phúc hậu xoa đầu cô.
- Con vì cái gia đình này chịu bao nhiêu là uất ức rồi. Thân là ông nội mà trơ mắt nhìn cháu gái của mình phải mỉm cười chịu đựng ông thấy rất có lỗi.
- Con không thề chịu uất ức, họ rất tốt với con. Đừng nói như thế mà ông.
- Được, ông già rồi nên hàm hồ được chưa.
Ông cười phá lên, rồi lại ho khụ khụ.
Loading...
Cô lo lắng vuốt lưng cho ông.
- Ông lên thành phố sống với con được không? Ông một mình ở đây con lo lắm.
Ông lắc đầu.
- Ông cũng gần đất xa trời rồi, muốn thời gian còn lại được bình yên ở lại mảnh đất của tổ tiên.
Cô rưng rưng nước mắt ôm cổ ông từ phía sau.
- Vậy con sẽ về đây ở với ông. Con cũng muốn thời gian sau này luôn ở bên chăm sóc cho ông. Nếu không con sẽ hối hận suốt cuộc đời.
Nước mắt cô vô tình rơi vào vai áo của ông.
- Con bỏ chồng luôn à?
Ông có ý cười.
- Con không cần, con chỉ cần ông thôi.
Cô vừa khóc lại cười bật lên. Ông cười hiền hậu xoa đầu cô.
____________
Hôm nay là ngày nghỉ, không thấy được bóng dáng của cô cũng thật trống trải. Làm việc ở thư phòng mấy tiếng vì khát nước mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-to-ra-manh-me-voi-anh/1505930/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.