Chương trước
Chương sau
Ở lại Anh chơi thêm hai ngày thì Quách Quân Hựu và Lạc Yến Dung phải quay về thành phố X với cuộc sống thường ngày. Lúc này, bà ngoại Lạc bịn rịn chia tay cháu gái, cứ có cơ hội là nhắc nhở, căn dặn và dạy bảo cô.

“ Trái múi giờ nên hai cháu phải giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi một hay hai ngày rồi hãy đi làm, ăn uống điều độ nhé! ”

'Dạ cháu biết rồi, cháu sẽ gọi cho bà khi đến nhà. Bà ở đây cũng phải giữ gìn sức khỏe, mẹ cháu thấy bà buồn rầu chắc chắn nơi đó sẽ không an lòng.”

Nói thêm vài câu thì đã sắp đến giờ bay, nên cả hai cúi chào xin phép bà ấy vào trong. Thế nhưng, bỗng nhiên cánh tay của Yến Dung bị ai đó nắm lấy giữ lại, lên tiếng:

‘Ôm một cái đi, chắc phải vài tháng chúng ta mới có thể gặp lại.”

Lạc Yến Dung mỉm cười, vốn dĩ cũng chẳng để ý quá nhiều khi cô xem Lạc Khải là anh trai, sau đó lập tức đồng ý còn dang tay đáp lại. Bởi vì là trẻ mồ côi thiếu thốn tình cảm, được đùm bọc và yêu thương nên cô luôn xem họ là người thân ruột thịt của mình, trân trọng và biết ơn vô vàn.

“ Khi nào có cơ hội thì em sẽ về ngay.

Chỉ là hành động này của hai người, khiến cho mặt mài của Quách Quân Hựu u ám đen xì, sự khó chịu lẫn ghen tuông thể hiện rõ ràng.

Mấy hôm nay anh hằng giọng muốn ‘banh’cổ họng, nhưng ai đó vẫn không hiểu ý tứ.

Suốt đoạn đường trở về, Lạc Yến Dung không ăn thì ngủ, không ngủ cũng xem phim hoặc lướt mạng xã hội. Không phải cô không quan tâm đối phương, mà do không muốn gây phiền khi Quách Quân Hựu làm việc.

Bởi do chênh lệch múi giờ, khi cả hai ra khỏi sân bay thì ở nước Anh xa xôi hiện tại đã khuya. Sợ quấy phá giấc ngủ của bà ngoại Lạc và ông Lạc, nên khi lên xe về nhà Lạc Yến Dung quyết định soạn tin nhắn thông báo cho Lạc Khải, để lúc sáng anh ấy nói với cả nhà.

Vốn dĩ có dì Minh hằng ngày đến dọn dẹp, nên nhà cửa vô cùng sạch sẽ, điều này làm cho Yến Dung dễ chịu rất nhiều, vì cô rất ghét nhà cửa bụi bẩn.

"Aa."

Lạc Yến Dung năm dài xuống giường, hai tay dang ra tận hưởng, đôi mắt nhắm lại nghỉ ngơi.

Tuy chẳng có làm việc, nhưng cô thực sự rất mệt.

~Anh tắm trước nhé.

“ Ừ, anh tắm đi, em phải nằm thêm một lát.



"

Thế là, Quách Quân Hựu vào phòng tắm rửa, nhưng trong đầu anh lúc nào cũng bộn bề suy nghĩ, từ gia đình tới công việc. Hơn mười phút sau, Lạc Yến Dung thoải mái ngồi dậy bước vào phòng tắm, căn bản nhiều lần tắm chung nên hiện tại cô thấy ‘ bình thường ’.

Lúc này, Quách Quân Hựu đứng dưới vòi sen xả dầu gội và sữa tắm trên người, thấy cô vào anh cũng chẳng ngại ngùng, thậm chí khi nãy anh còn không đóng cửa vì nơi đây chỉ có hai vợ chồng.

“ Bà về ngoại ô chưa anh? Nếu về thì sao chúng ta gửi quà cho bà được? ”

Lạc Yến Dung vừa tẩy trang vừa lớn giọng lên tiếng, nhìn anh trong chiếc gương to. Xong xuôi, Quách Quân Hựu đẩy cửa kính trong suốt bước ra, với tay lấy hai chiếc khăn lau tóc và lau người, tiến lại gần cô rồi trả lời:

“ Chắc chưa đâu, để lát anh gọi thử xem. ”

“Ồ...”

Nói thêm vài câu, Quách Quân Hựu ra ngoài sấy tóc, có chút gấp gáp do nhiều vụ kiện đang chờ anh. Có điều rằng, điện thoại của cô trên bàn trang điểm phát ra âm thanh thông báo tin nhắn, màn hình sáng lên hiển thị cái tên anh cực kỳ khó chiu.

Phải gần một giờ đồng sau Lạc Yến Dung mới trở ra bên ngoài, nhưng tóc vẫn ướt và vẫn đang đắp mặt nạ dưỡng da.

Bỗng dưng bước chân cô chậm dần, ánh nhìn dò xét Quách Quân Hựu đang ngồi trên giường, thắc mắc lên tiếng:

“ Hai, ba hôm nay anh bị sao thế? Lúc nào cũng trông như đang quạu quọ.

Và rồi, Quách Quân Hựu thẳng thắng trả lời:

“ Anh đang cáu đó.

“Việc gì? ”

"Lạc Khải khi nãy trả lời tin nhắn của em kìa."

“ Không! Ý em là anh đang cáu việc gì ? ”

Quách Quân Hựu từ giường đứng dậy, hai tay đút vào trongtúi quần thể thao, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng:

“ Em làm gì anh không có ý kiến, nhưng hạn chế tiếp xúc thân mật ’ với Lạc Khải, anh không thích!”



Lạc Yến Dung lập tức tháo bỏ miếng mặt nạ, ánh mắt đăm đầm gắt gao quan sát đối phương, cất lời:

“ Thứ nhất anh Khải là anh họ của em, anh phải xưng hô cho đúng vai vế. Thứ hai là tiếp xúc thân mật là sao? Anh em với nhau, một cái ôm anh cũng nghiêm trọng vậy à? Thế lúc anh thân thiết với Thanh Nhã, em ấy ôm cổ anh thì sao?”

“Sao em lại so sánh như thế?

Mặc dù trước đây Lạc Khải thích Yến Dung cô, nhưng hiện tại anh ấy đã buông bỏ, quan trọng cô thấy một cái ôm công khai khi tạm biệt là vô cùng bình thường.

“ Có khác nhau sao?"

Tất nhiên là khác, một trời một vực.

Rõ ràng Quân Hựu anh và Thanh Nhã cô ấy là anh em họ ruột thịt, còn cô với Lạc Khải không cùng chung huyết thống, có lỡ yêu nhau cũng rất bình thường.“ Lần đầu gặp Lạc Khải ở chung cư anh đã thấy có vấn đề, em nghĩ việc đơn giản như vậy anh không nhận ra sao?"

Lạc Yến Dung thở hắt ra một hơi, đưa tầm mắt sang hướng khác không muốn đối điện với Quách Quân Hựu, hai tay nâng lên khoanh tròn trước ngực, thái độ vô cùng cáu kỉnh và bực dọc.

“ Anh muốn nghĩ gì thì anh cứ nghĩ đi, em không đôi co với anh. Nhưng mà anh nên nhớ rằng, họ luôn là gia đình của em, một vị trí chẳng ai thay thế được.”

Quách Quân Hựu có chút chua xót, nặng nề cất lời:

“ Vậy còn anh?

Lạc Yến Dung chững người, bàn tay buông thống hạ xuống và lập tức xoay lại nhìn Quách Quân Hựu, sau đó nhăn nhó bực tức nâng giọng lên tiếng:

“ Đầu óc của anh có vấn đề hả?”

Chỉ là hiện tại Quách Quân Hựu cũng không muốn tiếp tục đôi co với Yến Dung, anh sợ mình nóng tính mất kiểm soát lời nói, im lặng sẽ là cách giải quyết tạm thời.Lúc này khi cánh cửa phòng ngủ được đóng lại và trong

phòng chỉ còn một mình, Lạc Yến Dung trở nên tức tối giẫm

chân dưới nền gạch, chiếc khăn quấn trên đầu cũng lấy xuống bất cần ném đi, gắn giọng:

"Tối nay anh đừng có vào phòng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.