Lâm Nhiễm lập tức cúi đầu, sau đó liền nhìn thấy A Lễ đang nắm tay cô, thấp giọng thuyết phục: "Chị dâu,...chúng ta mau đi thôi."
Lâm Nhiễm: "..."
Từ Tư Niên đáng sợ đến vậy sao?
Nhưng vì cô là người đã dụ dỗ đứa trẻ đến vậy nên không thể vô trách nhiệm như vậy được.
Cô ấn A Lễ về chỗ ngồi, thành thật nói: "Không sao, chúng ta cứ ăn trước, anh của em cũng sẽ không dữ với em đâu, có chuyện gì chị sẽ hỗ trợ em."
Ngay khi đang nói, Từ Tư Niên liền bước vào.
Sắc mặt anh đã tốt lên nhiều rồi, tuy rằng chưa hồi phục đến mức mặt trở nên lạnh lẽo như trước nhưng vẻ ửng hồng trên mặt đã giảm không ít, dưới ánh mắt rực lửa của Lâm Nhiễm, anh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh A Lễ.
A Lễ đáng thương trốn sang một bên của Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm xoa xoa đầu cậu, không biết là an ủi cậu hay là an ủi chính mình: "Không sao cả."
A Lễ nhìn cô rồi lại nhìn Từ Tư Niên, bồn chồn, liên tục cúi đầu mình xuống.
"Sắp đến rồi?" Từ Tư Niên nhìn Lâm Nhiễm hỏi, giả vờ như không có chuyện gì cả.
Lâm Nhiễm ánh mắt vô định, ấp úng trả lời: "Đúng là sắp...sắp đến rồi." Vừa nói còn tìm tới sự đồng tình đến từ A Lễ: "Tất cả đều ở lầu dưới rồi, sắp được về nhà rồi sao?"
A Lễ nhìn Lâm Nhiễm, rồi gật đầu kiên định chắc chắn với Từ Tư Niên.
Sau đó, khi bắt gặp ánh mắt của Từ Tư Niên liền lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Ừm, nhát gan, không dám nhìn.
Lâm Nhiễm lập tức bảo vệ A Lễ như một con bê, kéo A Lễ về phía bên mình, vừa đúng lúc đồ ăn cũng được đem lên, mùi của hamburger, khoai tây chiên và đùi gà thoảng qua, cô nuốt nước bọt, nắm lấy tay của A Lễ, vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay cậu, nhẹ giọng nói: "Đừng có sợ."
Sau đó nhìn thẳng vào mặt của Từ Tư Niên, thẳng lưng tự tin nói: "Là tôi đưa nó tới đây, anh muốn trách thì trách tôi là được rồi. Hơn nữa, đứa trẻ còn nhỏ, ăn một chút KFC thì làm sao? Liền không có thể có được hạnh phúc khi làm một đứa trẻ sao? Anh làm cái gì mà nghiêm khắc như thế? Anh nhìn nó bị anh dọa cho đến sợ như thế rồi không hả? Buổi tối chưa ăn no, ăn đêm một chút cũng không được?"
Từ Tư Niên nhìn cô, vẫn không hề nói gì.
Bầu không khí tĩnh lặng.
A Lễ nắm chặt tay của Lâm Nhiễm, như được truyền đến rất nhiều dũng khí, mới ngẩng đầu lên nhìn Từ Tư Niên, dường như sợ bị bàn bên cạnh nghe thấy nên chỉ thì thào nói: "Anh à, là do em đói rồi sau đó chị dâu mới đưa em đến đây."
Vừa nói, cậu vừa nhảy khỏi ghế, sau đó đi đến bên chân của Từ Tư Niên, giật mạnh góc quần áo của Từ Tư Niên, nhẹ giọng xin lỗi: "Anh à, em xin lỗi, em đã không nghe lời anh, em không nên tham ăn. Nhưng...anh đừng trách chị dâu được không?"
Lâm Nhiễm nhìn A Lễ, mắt cô chợt có cảm giác ươn ướt.
Một đứa trẻ đã kiên định đứng lên để bảo vệ cô, cái cảm giác được người khác bảo vệ có chút tuyệt là một cảm giác như thế nào vậy?
A lễ thấy Từ Tư Niên không lên tiếng, lại kéo mạnh góc quần áo của anh một phát, ra vẻ uất ức làm nũng: "Anh ơi, đừng trách chị dâu, được không?" Khi nói đến hai chữ cuối giọng của cậu run run, cảm giác như sắp khóc đến nơi rồi.
Lâm Nhiễm không nghe nổi được nữa rồi, cô đứng lên định cất lời, Từ Tư Niên liền cười rồi.
Đó là một nụ cười rất ấm áp, khóe mắt và lông mày của anh hơi nhếch lên, đến răng còn chưa lộ ra nhưng vẫn có thể cảm thấy rằng anh đang rất vui vẻ.
Anh xoa đầu Từ Tư Lễ, giọng nói cũng rất dịu dàng: "Anh trai trách em rồi sao?" Sau đó bế cậu lên trên ghế: "Em đứng lên bảo vệ con gái, anh rất vui."
A Lễ thở phào nhẹ nhõm, nước mắt trong mắt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là đôi mắt sáng ngời, mang theo chút sự vui mừng: "Nói như vậy, anh không trách chị dâu nữa ư?"
"Tại sao anh phải trách chị ấy." Từ Tư Niên nói: "Chị ấy giúp anh đón em từ trường học, đưa em về nhà, anh cảm ơn còn không kịp, làm sao còn trách chị ấy được?"
"Nhưng anh từng nói rằng..." Tâm trạng của A Lễ lại trầm xuống: "Trẻ con bị bệnh không được ăn những món đồ ăn dầu mỡ, nếu em ăn rồi lại phải đến bệnh viện, đến lúc đó lại phải tốn một khoản tiền lớn, anh trai...không có nhiều tiền như vậy, em...cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh."
Lâm Nhiễm nghe vậy trái tim muốn đau lòng đến chết rồi, cô hiểu được nỗi khổ tâm của Từ Tư Niên, nhưng cuộc sống lại quá tàn nhẫn với một đứa trẻ lớn như vậy.
Cậu có thể nhận được những thông tin nhanh nhất, mỗi ngày đều có thể ngửi được những đồ ăn ngon nhất, có thể nhìn thấy những phong cảnh đẹp nhất trên thế giới này, nhưng cậu biết rằng, cậu không thể biết mình sẽ bỏ thế giới này mà rời đi vào lúc nào.
Cậu không thể tùy ý mà thỏa mãn cơn thèm ăn của mình, không thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn, không thể hòa nhập cùng với các bạn nhỏ khác, cậu chỉ có thể ở trong không gian của mình, chơi với Ultraman ở trên giường, ngồi một mình trên ban công dùng bút vẽ nên thế giới này, sợ tất cả mọi người trên thế giới, vì trong mắt cậu, kẻ nào cũng có thể là kẻ xấu.
Nếu cậu là một đứa trẻ khỏe mạnh, vậy cậu có rất nhiều thời gian để ngắm cảnh, có thể thử rất nhiều đồ ăn, nhiều dầu, cay và ngọt, khi đến với thế giới này, cho dù là đắng cay hay ngọt bùi cũng đều phải thử.
"A Lễ..." Lâm Nhiễm ấm áp gọi tên cậu, nước mắt đã rơi.
A Lễ sững sờ nhìn cô, đưa tay nhỏ bé lên lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Ài, chị dâu không cần phải khóc."
"Tuy chị xinh đẹp, nhưng một khi chị khóc thì không còn đẹp như vậy nữa rồi." Đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của A Lễ xoa xoa nhẹ nhàng trên da cô, nhỏ giọng nói: "Được rồi mà, chị là người xinh đẹp nhất nhưng chị có thể đừng khóc nữa được không nè?"
Lâm Nhiễm thấy cậu hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng thêm chua xót, nước mắt vì vậy mà càng rơi nhiều hơn.
A Lễ đưa ánh mắt cầu cứu cho Từ Tư Niên, Tư Tư Niên bất lực đỡ trán, lấy ra một khăn giấy đưa cho Lẫm Nhiễm: "Đừng khóc nữa."
Sau đó anh xoa đầu của A Lễ: "Em không phải là gánh nặng của anh."
Âm thanh của anh trầm ấm, động tác lau nước mắt của Lâm Nhiễm cũng theo đó mà dừng lại, cô cứ đứng đó nhìn anh như vậy, thấy được ánh mắt kiên định của anh nhìn về phía A Lễ: "A Lễ là quà tặng mà trời cao ban cho anh trai, vĩnh viễn không phải gánh nặng của anh."
A Lễ gật đầu.
Câu nói này anh trai đã nói với cậu rất nhiều lần, nhưng cho dù Từ Tư Niên có nói như thế nào, A Lễ vẫn luôn cảm thấy bản thân là gánh nặng của anh trai.
Lúc ở bệnh viện, cậu thường thấy những người mắc cùng căn bệnh với cậu; họ mất hết tóc, người thân bên cạnh không ngừng khóc lóc, nói rằng đây là căn bệnh không có thuốc chữa.
Tất cả đều dựa vào duyên phận.
Nhưng trên giới này, thứ không đáng tin nhất chính là duyên phận.
Anh trai kiếm tiền chẳng hề dễ dàng, vậy mà chỉ vì căn bệnh của cậu mà phải liên tục chuyển nhà, làm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền.
Anh trai rất tốt, nhưng anh ấy cũng rất kém cỏi, đến cả dũng khí để trò chuyện làm quen với người mình thích cũng không có.
Nhìn ra được sự mất mát trên khuôn mặt A Lễ, Từ Tư Năm búng trán cậu một cái: "Em còn không ăn nhanh thì hamburger sẽ nguội đấy."
A Lễ phồng má, theo bản năng nói: "Em không ăn đâu...". Cậu nói được một nửa thì đột nhiên hiểu được ý tứ của Từ Tư Niên, sửng sốt ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn anh, tay chỉ vào hamburger: "Anh...Vậy là...Vậy là em có thể ăn món này sao?"
Từ Tư Niên đặt hamburger xuống trước mặt cậu: "Ăn đi."
A Lễ cầm chiếc bánh hamburger đưa lên miệng, nhưng tiếp đó liền ngừng lại, cậu ngập ngừng hỏi Từ Tư Niên: "Em ăn cái này sẽ không phát bệnh sao?"
Từ Tư Niên bất đắc dĩ cười: "Em chỉ ăn một chút thì không sao. Em muốn ăn cái này cũng được, nhưng phải chú ý đến lượng thức ăn; ngày thường em ăn tương đối ít, nếu bữa này ăn quá no, lúc về có khả năng sẽ bị đầy bụng, đến tối em cũng sẽ không ngủ được."
"Tối về mắt em sẽ mở thao láo như Ultraman sao?" A Lễ hỏi, chân còn hơi run run.
Từ Tư Niên lắc đầu: "Nếu như tối về em đầy bụng không ngủ được, sáng hôm sau đi học sẽ ngủ gà ngủ gật trên lớp, giáo viên cũng sẽ không vui."
"Ồ" Rốt cục A Lễ cũng bắt đầu ăn hamburger, nhưng lại đột nhiên dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiễm, đưa hamburger đến miệng cô: "Chị dâu, chị ăn đi."
Lâm Nhiễm: "..."
Nước mắt của cô lại rơi xuống, nhưng vẫn cố gắng mở miệng cắn một miếng hamburger, A Lễ cười híp mắt: "Chị dâu đừng khóc mà, anh trai đã nói rồi, em sẽ không chết đâu, đợi sau này em trưởng thành, em nhất định sẽ đối xử với chị thật tốt."
"Cho nên, chị có thể chờ em lớn lên được không?"
Lâm Nhiễm gật đầu: "Được, vậy chị chờ em lớn lên."
A Lễ đưa chiếc hamburger Lâm Nhiễm vừa ăn một miếng cho cô, bản thân tự cầm một cái mới lên ăn. Cậu cắn một miếng, nhai thật kỹ rồi nói: "Thật ngon."
Sau đó lại đưa bánh tới trước mặt Từ Tư Niên: "Anh trai, anh ăn đi."
Từ Tư Niên cắn một miếng nhỏ rồi trả lại cho cậu.
Lâm Nhiễm liền hỏi cậu: "Sao A Lễ lại đưa cái mới cho chị, còn cái ăn rồi thì lại cho anh trai?"
A Lễ hơi sửng sốt, nhíu mày nói: "Anh trai nói nam nữ thụ thụ bất thân."
Trau dồi sự nhận thức về giới tính từ khi còn nhỏ cũng không phải điều gì xấu, mặc dù Từ Tư Niên không tiếp xúc nhiều với phái nữ, nhưng đúng là nên dạy những điều này cho A Lễ.
Lâm Nhiễm gật đầu, khen ngợi: "Rất tốt nha."
Nhìn A Lễ ăn uống ngon miệng như vậy, cô cũng không nhịn được mà cảm thấy đói bụng. Vốn lúc theo trường học đi Trường Lộc Sơn cô đã nơm nớp lo sợ một phen, hét đến khản cả giọng, trên đường đi đầu óc lúc nào cũng phải căng như dây đàn, giờ khắc này bình tĩnh lại mới thấy đói cực kỳ.
Cô ăn cắn một miếng lại nhìn A Lễ một cái, A Lễ cũng làm giống cô, hai người giống như hai con mèo nhỏ đang ăn vụng thức ăn, thỏa mãn vô cùng.
Lâm Nhiễm nhanh chóng giải quyết hết cái hamburger, đến tận lúc bụng đã no căng mới nhớ đến bản thân còn chưa mua Coca. Cô đang định đứng dậy đi mua thì đột nhiên một lon coca và một chiếc cốc lớn được đặt trước mặt cô, A Lễ cũng đặt một cốc nhỏ xuống trước mặt mình, là Từ Tư Niên mua cho hai người. Anh cũng tự mua cho mình một phần cơm, chậm rãi ăn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của A Lễ, liền tiện tay xúc cho cậu một thìa. Ánh mắt A Lễ sáng lên, ngạc nhiên nói với Lâm Nhiễm: "Chị dâu, món này rất ngon! Chị mau ăn thử đi!"
Lâm Nhiễm: "..."
"Không phải em nói là nam nữ thụ thụ bất thân sao?"Lâm Nhiễm không định tranh cơm của Từ Tư Niên, định dùng lý do này để từ chối, nhưng A Lễ lại cau mày suy nghĩ: "Em với chị dâu thì không thể, nhưng mà em thấy trên TV các cặp vợ chồng đều ăn ngủ cùng nhau nha, còn uống canh cùng nhau nữa."
"Vậy nên chị dâu với anh trai có thể ăn chung được đúng không?"A Lễ chớp chớp mắt, không nhận được sự đồng tình của Lâm Nhiễm liền quay sang nhìn Từ Tư Niên.
Từ Tư Niên đứng dậy, đưa cho Lâm Nhiễm một bộ dụng cụ, tiếp đó chia cho cô một nửa phần cơm.
Từ Tư Niên: "A Lễ muốn cô nếm thử, một chút thôi."
Lâm Nhiễm: "..."
A Lễ quả là vũ khí mạnh nhất.
Nhưng phần cơm kia của Từ Tư Niên thế mà ăn rất ngon, Lâm Nhiễm thỏa mãn mà ăn đùi gà. Đợi đến khi bữa cơm no say này kết thúc, Lâm Nhiễm và Từ Tư Niên cùng nhau dắt A Lễ về nhà.
Thời điểm Từ Tư Niên bế cậu từ trên ghế xuống, A Lễ đột nhiên hỏi: "Anh, cổ anh làm sao vậy?"
Động tác của Từ Tư Niên dừng lại: "Anh không sao."
"Da bong ra hết rồi." A Lễ đau lòng nói: "Vậy mà anh còn nói không sao."
Cậu ghé vào cổ Từ Tư Niên thổi nhẹ: "Em thổi cho anh như vậy liền sẽ hết đau."
Lâm Nhiễm đứng bên cạnh, xoa đầu cậu.
Trên đường về nhà, A Lễ đi ở giữa, một bên cầm tay Từ Tư Niên, một bên cầm tay Lâm Nhiễm, cậu nói: "Em rất vui."
Lâm Nhiễm: "Vì sao thế?"
"Có đồ ăn, có anh trai, có cả chị dâu nữa." A Lễ nói: "Như vậy làm em rất vui."
Vào đến cửa, Lâm Nhiễm đang muốn buông tay về nhà, A Lễ liền nắm chặt tay cô không buông, còn nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: "Không phải anh trai và chị dâu nên ngủ cùng nhau sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]