Lâm Nhiễm tóm Thang Hân Dịch về nhà, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Sau năm phút, Thang Hân Dịch chống nạnh: "Nói mau! Có phải cậu thích anh ta không?"
Lâm Nhiễm ngồi trên ghế sofa trợn mắt: "Lẽ nào tớ biểu hiện còn chưa rõ sao?"
Thang Hân Dịch: "....."
Cô ấy chỉ thuận miệng hỏi thôi!
"Ha ha." Thang Hân Dịch cười lạnh ra tiếng, liếc mắt nhìn cô, Lâm Nhiễm vẫn không quan tâm tự lướt điện thoại, không có phản ứng gì.
Thang Hân Dịch: "Chậc."
Sau năm phút, Thang Hân Dịch thở dài.
Lâm Nhiễm cũng không động đậy, cho đến khi.....
Cô đặt cơm xong, lúc này mới bỏ điện thoại xuống nhìn Thang Hân Dịch, cũng chậc lại như vậy.
"Không ngờ nha." Thang Hân Dịch hừ nhẹ: "Cậu lại thích kiểu như vậy."
"Nếu không thì sao?" Lâm Nhiễm đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy lon coca ném cho cô ấy: "Tớ phải thích kiểu như Triệu Trác Thành mãi sao?"
Kết quả Thang Hân Dịch lại để coca lên bàn: "Lượng đường quá cao! Tôi muốn uống nước." Sau đó không sơ hở tiếp lời cô: "Cũng không cần thiết phải vậy. Nhưng mà tôi rất tò mò, vô cùng muốn phỏng vấn cô Lâm một chút, xin hỏi tại sao cô lại lựa chọn lặng lẽ rời sân vào thời điểm hưng thịnh?"
Lâm Nhiễm không lấy nước cho cô ấy, bởi vì trong nhà không có, ngồi thẳng xuống bên cạnh cô ấy, mở lon nước lắc lắc trước mặt cô ấy: "Nghe thấy không?"
Thang Hân Dịch: "...........Đừng mê hoặc tớ."
"Không phải." Lâm Nhiễm đứng đắn: "Đây là tiếng nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-tien-cua-chong-truoc-giup-tinh-dich-cua-anh-ta-hot-len/2921779/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.