Lâm Nhiễm đã có một giấc mơ dài
Trong giấc mơ, thoáng chốc, cô đã trải qua được nửa cuộc đời mình.
Cô đơn không nơi nương tựa, đau khổ đến tột cùng cả nửa cuộc đời, tại thế giới ấy cô vấp ngã, lảo đảo mà lớn lên, không người thân không bạn bè, rồi lại đến thế giới này một cách kỳ diệu.
Trong mơ có người nói với cô rằng: Cô vốn thuộc về thế giới này.
Lâm Nhiễm chỉ muốn nói rằng: Này con mẹ anh.
Cô rảo bước giữa sự hỗn loạn và rồi nhìn thấy người giống y hệt mình.
Hoặc có lẽ đó không phải là một con người.
Tóc cô ấy màu trắng, mặc một chiếc áo choàng trắng rộng, còn mọc một đôi tai giống với yêu tình, bị trói trên một cây thánh giá, phía sau là một khoảng không vô hạn.
Lâm Nhiễm hỏi: "Cô là ai?"
Đối phương: "Thả tôi ra!"
Lâm Nhiễm nhăn mặt: "Cô là Lâm Nhiễm ban đầu?"
Đối phương: "Liên quan gì tới cô!" Thả tôi ra! Cô cút ngay đi!"
Lâm Nhiễm vẫn còn muốn nói chuyện, người ấy liền biến mất ngay trước mắt, chỉ còn lại một khoảng hư vô.
Sau đó một giọng nói vang lên trong đầu cô: "Quay về đi."
"Trở về thế giới mà cô thuộc về đi."
Có chút giọng máy móc nhưng giọng có chút ấm hơn so với âm thanh máy móc, có nhịp.
Lâm Nhiễm lớn tiếng hỏi: "Tôi là ai? Tôi rốt cuộc đến từ đâu? Tôi nên đi đâu?!"
"Cô vốn thuộc về nơi này." Giọng nói đó vang lên: "Hai mươi năm trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-tien-cua-chong-truoc-giup-tinh-dich-cua-anh-ta-hot-len/2921774/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.