Tích tích.
m thanh nhắc nhở tin nhắn kéo Vân Phương từ trong hồi ức ra.
Thường phản:??
Thương cẩu mây mây: Bệnh viện thành phố.
Thường phản: Tề Hoạch bị thương?
Thương cẩu mây bây: Không phải hắn, là Dịch Trần Lương.
Thường phản: À, vậy là tốt rồi.
Thường phản thu hồi một tin nhắn.
Thường phản: Ý của tôi là, Dịch Trần Lương không sao chứ?
Thương cẩu mây bay: Không sao, nếu anh có thể đến xách Tề Hoạch đi thì càng tốt.
Thường phản: Tôi chỉ hỏi một chút.
Thương cẩu mây trắng: Tùy.
Vân Phương đem ba phần đồ ăn xách lên lầu.
Sau đó phát hiện Tề Hoạch đang chiếm hơn phân nửa cái giường bệnh của Dịch Trần Lương làm giang sơn của mình, hai cái đầu kề nhau cúi đầu nhìn điện thoại.
Vân Phương dùng điện thoại chụp ảnh lại, gửi cho Thường Tử Kỳ.
Thường phản:???
Thương cẩu mây bay: Phòng bệnh số 504.
Thường phản: Lập tức đến.
Vân Phương đi đến nắm sau cổ Dịch Trần Lương, "Xem gì đấy?"
"Người que đại chiến." Đôi mắt Dịch Trần Lương còn dính trên màn hình.
"Cái này chơi siêu hay luôn, có thể online chơi chung với nhiều người!" Tề Hoạch tận sức đẩy mạnh tiêu thụ, "Nhà anh có đĩa trò chơi, lúc nào đến nhà anh chơi đi!"
Dịch Trần Lương gật đầu, bị Vân Phương đè lại, "Ăn cơm."
Dịch Trần Lương thở dài, Tề Hoạch cũng nặng nề thở dài, Vân Phương nghe thấy lông mày nhếch lên.
Anh đem Tề Hoạch đến đây quả là một sai lầm.
"Lương Lương, anh có thể đổi với em được không?" Tề Hoạch lùa cơm gắp miếng thịt heo của mình, nhìn cá hầm cải chua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thoi-diem/340740/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.