37, cô độc
"Tống Tồn, cho tui mượn vở Vật lý của ông được không?" Trần Thiến Dương hỏi.
"Được, đây này." Tống Tồn đưa cho cô vở của mình.
Trần Thiến Dương ôm vở nhìn hắn cười: "Thành tích của ông tiến bộ vượt bậc ghê, chúc mừng ông thi tháng lần này lọt vào top 10 của lớp."
"Cảm ơn." Tống Tồn không quá khiêm tốn, "Bà cũng không tồi."
Trần Thiến Dương cười càng vui vẻ, "Nghe nói ông với Vân Phương là bạn cùng cấp hai hả?"
Tống Tồn nghe được tên Vân Phương có chút sững sốt, "Đúng vậy, tôi với Vân Phương biết nhau từ nhỏ."
"Oa." Trần Thiến Dương hứng thú bừng bừng ngồi xuống đối diện hắn, "Vậy hai người là trúc mã trúc mã à?"
"Coi như thế." Tống Tồn cười.
"Vân Phương có phải từ bé đến lớn đều ưu tú như vậy không?" Trần Thiến Dương hỏi.
"Ừ, luôn là con nhà người ta." Tống Tồn nói: "Đặc biệt thích đọc sách, có thể một mình một người ôm sách ngây ngốc cả ngày, có khi còn quên cả ăn cơm."
Trần Thiến Dương cảm thán, "Không hổ là học thần, quan hệ của bọn ông nhất định là cực kỳ tốt nhể?"
Tống Tồn cười khổ nói: "Tôi làm sai một việc, đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa tha thứ cho tôi."
Trần Thiến Dương nhớ đến trên Tieba trường truyền ra mấy cái tin đồn kia, muốn nói lại thôi, cuối cùng an ủi nói: "Không sao đâu, thời gian sẽ hoà tan hết thảy."
"Cảm ơn."
Trần Thiến Dương rời đi, Tống Tồn mở sách Vật lý trong tay, trang cuối cùng kẹp một tấm ảnh tốt nghiệp của hắn chụp chung với Vân Phương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thoi-diem/340738/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.