Vân Phương không đem uy hiếp của Tôn Viễn để không lòng, sáng sớm hôm sau đến trường, tâm tình sung sướng mà chuẩn bị trải qua hết ngày thứ sáu.
Nhưng hết thời gian đọc sách buổi sáng, chỗ ngồi của Dịch Trần Lương vẫn trống không, anh đi tìm Quý Thư Mặc, "Sao Dịch Trần Lương còn chưa đến?"
Quý Thư mặc đang gặm bánh mì, nghe vậy ngốc ngốc mà quay đầu nhìn sang chỗ ngồi của Dịch Trần Lương, mơ hồ không rõ nói: "Tui cũng không biết nữa."
Vân Phương bởi vì chuyện này mà cả sáng tâm trạng có chút không yên, chuẩn bị thừa dịp thời gian nghỉ trưa mà đến hẻm Tân Nam nhìn thử, không ngờ cuối cùng tiết tự học bị thầy Phương gọi đi.
"Mẹ em đang chờ ở cổng trường." Thầy Phương vỗ vỗ vai anh, "Đi thôi."
Vân Phương không hiểu gì mà ra đến cổng, nhìn thấy Đường Ý hướng mình vẫy tay.
Hôm nay Đường Ý mặc một chiếc váy hoa nhí, còn uốn tóc, Vân Phương thậm chí còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.
Anh nghi hoặc mà nhìn bà một cái, "Mẹ đi hẹn hò à?"
Đường Ý bị anh nói mà đỏ mặt, tức giận đánh anh một cái, "Con với chả cái đứa nhỏ này nói tào lao gì đấy, hôm nay là ngày mẹ đưa con đến chỗ bác sĩ tâm lý."
Vân Phương nghi hoặc nơi đáy mắt càng nhiều, sau đó lại nhìn thấy Đường Ý có chút ngại ngùng mà kéo kéo váy, "Đẹp không?"
"Rất xinh đẹp, hợp với mẹ lắm." Vân Phương gật đầu.
Đường Ý không nhịn được cười lên, "Vẫn là con biết ăn nói, chứ ba của con chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thoi-diem/340717/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.