"Cậu lại đi đánh nhau?". Vân Phương giọng điệu có chút lạnh lẽo.
Giọng điệu kia khiến Dịch Trần Lương trong nháy mắt cho rằng anh chính là người cha thất lạc bao năm của mình.
Dịch Trần Lương quay đầu trừng anh, "Tao không có!"
Vân Phương quỷ dị nghe ra được có chút ủy khuất, ánh mắt bất giác dịu đi, "Thật không?
Dịch Trần Lương tức giận, bắt đầu giãy giụa, "Bỏ ra! Tao không muốn đánh nhau với mày!"
Kiên nhẫn của Vân Phương có hạn, một tay khéo léo vặn cánh tay cậu ra phía sau, một tay khác đè sau cổ, một chân đặt ở giữa hai chân cậu, đem nhóc con áp mạnh lên tường.
Dịch Trần Lương còn chưa kịp phản ứng thì đã bị khoá gọn trên tường, dù có giãy dụa hết sức thì cũng không vùng ra được, "Đệt mẹ mày thả tao ra!"
Vân Phương một chút cũng không khách khí giơ tay vạch áo đồng phục lên, chỉ vào mấy vết bầm tím sau lưng hỏi: "Trước hết nói cho tôi biết đây là chuyện gì?"
Dịch Trần Lương tức giận đến mức lỗ tai đỏ chót, "Không phải chuyện của mày!"
"Không nói thì không buông". Vân Phương hạ giọng kề sát bên tai cậu, "Tôi có thời gian cho cậu mà"
Dịch Trần Lương rốt cuộc ý thức được chính mình chọc tới cái bệnh tâm thần, trước một giây còn ấm áp như xuân phong mà cho hắn đưa học tập tư liệu, giây tiếp theo là có thể trở mặt cho hắn ấn trên tường dùng muốn giết người vứt xác ngữ khí uy hiếp hắn!
Đáng sợ nhất chính là hắn thế nhưng đánh không lại!
Dịch Trần Lương tránh trong chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thoi-diem/340711/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.