Chương trước
Chương sau
Đây là lần đầu tiên Vân Phương và cậu ở riêng với nhau sau khi tỉnh lại.

Dịch Trần Lương ngồi bên người anh, vai kề vai ngồi trên chiếc giường bệnh không quá rộng rãi.

Thời tiết tháng 5, Dịch Trần Lương mặc trên người áo khoác mỏng màu oliu, bên trong mặc áo thun chữ T màu trắng, tóc lâu rồi chưa cắt tóc mái chạm mắt. Cậu ngồi cong gối trên giường bệnh, hơi cúi đầu giúp Vân Phương phân loại bài tập mấy ngày qua.

Vân Phương nghiêng đầu một chút là có thể thấy khuôn cằm thanh tú cùng với khoé miệng bặm lại không mấy vui vẻ của thiếu niên.

Vân Phương đưa tay vén tóc trên trán cho cậu, "Tiểu Dịch, đừng sắp xếp nữa, nói chuyện với với tôi chút đi."

Dịch Trần Lương không nhìn anh, "Nói gì?"

Vân Phương lấy đề thi từ tay trái cậu, tách từng ngón ra rồi đan vào nhau, chóp mũi và đầu môi nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay Dịch Trần Lương, giống như một cái hôn, cũng giống như chỉ là một cử chỉ thân mật đơn thuần.

"Nói tớ biết làm cách nào để dỗ cậu hết giận." Vân Phương cười dịu dàng nghiêng đầu nhìn cậu. "Cậu mau giúp Dịch Trần Lương trưởng thành nghĩ cách đi mà."

Dịch Trần Lương quay đầu nhìn chằm chằm anh, cằm nghiến chặt, trên mặt không có một biểu cảm dư thừa nào, giọng nói gấp gáp vì tức giận, “Tôi không biết, tôi sợ.”

Chỉ một câu này mà khiến cổ họng Vân Phương đau xót.

Dịch Trần Lương mím môi, vươn tay ôm lấy eo anh, cuộn cả người vào ngực Vân Phương.

Vân Phương vòng qua vai ôm lấy cậu, cúi đầu hôn lên mái tóc thiếu niên, “Đừng sợ, tôi ở đây.”

“Tôi mơ thấy mình không tìm được anh.” Dịch Trần Lương thấp giọng nói: “Anh ở 20 năm sau còn tôi ở 20 năm trước, tôi không tìm thấy anh, làm cách nào cũng không tìm được.”

Trái tim Vân Phương như bị hàn ngàn ngân châm tẩm độc đâm liên tục, cơn đau ấy khiến anh không tài nào thở được.

“Tôi phải đợi 20 năm mới có thể biến thành anh.” Dịch Trần Lương bắt lấy tay, đầu đặt lên vai anh, dùng giọng nghẹn ngào thủ thỉ, “Thì là, dù cho đã qua 20 năm nhưng tôi không thể biến thành anh được.”

Trong thế giới của cậu xuất hiện một Dịch Trần Lương khác nhưng ở thế giới của Dịch Trần Lương đó, chỉ có một mình anh mà thôi.

Từ giây phút một Dịch Trần Lương khác xuất hiện ở thế giới này đã định cậu vĩnh viễn không thể trở thành một Dịch Trần Lương mình vốn dĩ phải trở thành.

“Nếu lỡ may đánh mất thì tôi biết tìm anh ở đâu đây?” Dịch Trần Lương trong ngực anh ngẩng đầu lên, nước mắt làm ướt đuôi mắt nhưng vẫn cứ thế nhìn Vân Phương, cắn răng hỏi anh: “Đại Dịch, tôi nên đi đâu tìm anh đây?”

Hốc mắt Vân Phương đỏ lên, nắm chặt lấy tay Dịch Trần Lương muốn nói cho Dịch Trần Lương biết, anh cũng không biết.

Anh không biết vì sau khi chết mình lại trở về 20 năm trước, cũng không biết vì sao sống lại trong cơ thể của người khác. Anh không biết bản thân có thể tồn tại ở thời không này bao lâu, cũng không biết một ngày khi anh biến mất Dịch Trần Lương phải tìm mình nơi nào.

Cho dù đã sống hơn Dịch Trần Lương 20 năm nhưng anh cũng không biết.

Sau khi kết thúc cuộc gọi kia với Dịch Trần Lương, đó là lần đầu tiên Vân Phương ý thức được thì ra bản thân không phải không sợ gì cả.

Anh luôn cho rằng không gì không làm được, từ lâu đã rèn được thói quen độc vãng độc lại, bôn ba khắp nơi. Đối với anh sinh tử chỉ là một lằng ranh vận mệnh cướp đoạt bằng may mắn.

Nhưng lúc này đây cuối cùng cũng khiến anh học được sợ hãi là gì.

Vân Phương không trả lời được vấn đề của Dịch Trần Lương, anh cúi đầu, hôn Dịch Trần Lương.

Dường như chỉ có nụ hôn mới có thể cho Dịch Trần Lương sự an ủi an tâm nhất. Dịch Trần Lương còn lo sợ vết thương trên người anh, lúc hôn không dám dùng sức, chỉ dám đặt tay lên vai anh, ngón tay sắp xếp giấy bài tập hơi cong lên làm đồng phục bệnh nhân hơi nhăn nhúm.

“Anh ở ngay đây.” Vân Phương hôn lướt qua khoé mắt cậu, dùng hơi thở hơi gấp gáp của mình giấu đi giọng nói chua xót, “Không cần tìm.”

——

Sau một nụ hôn sâu, tâm trạng Dịch Trần Lương có vẻ đã tốt lên không ít. Cậu ngồi trong lòng anh tiếp tục công cuộc phân loại bài tập- đáng lẽ đã được phân xong nhưng vừa bị bọn họ quậy một trận tùm lum.

Vân Phương nhìn mấy tờ giấy đó mà thấy đau mắt hết sức. Thân là một bệnh nhân trọng thương chưa lành, anh rất muốn hỏi vì sao mình và người mình ngày nhớ đêm mong lại dùng thời gian quý giá ngồi đây làm thứ này chứ?

Mà hoàn toàn quên mất đây chính là mệnh lệnh của chính anh.

Vân Phương chuyển một chồng bài tập lên đầu tủ, bình tĩnh nói: “Ăn tối không?”

“Ăn.” Dịch Trần Lương đưa tay sờ lên mũi, đột nhiên khựng lại, khô khan nói: “Trên mũi nổi mụn mất rồi.”

“Ở đâu? Để tôi xem xem.” Vân Phương chạm vào mũi cậu, nghiêm túc nói: “Đúng là một cục mụn lớn nha, nhìn hoài không thấy đâu.”

“Này—” Dịch Trần Lương lấy tay anh ra cắn một phát, “Tôi không đói bụng nữa.”

“Không đói cũng phải ăn.” Vân Phương nhìn khuôn mặt hóp đi của cậu, anh nhíu mày nói: “Khó lắm mới nuôi béo được một chút vậy mà.”

“Gầy đẹp.” Dịch Trần Lương lặp lại nguyên văn câu nói anh từng dùng trước đó ra đáp trả.

“Không ăn cơm là không cao được đâu.” Vân Phương xoa nhẹ tóc cậu, dùng khuôn mặt nghiêm nghị bổ sung thêm, “Còn rụng tóc nữa.”

“Anh từng nói sau này tôi cao 1m88 cơ mà.” Dịch Trần Lương không dao động, đảo khách thành chủ nói: “Hơn ba mươi anh bị hói à?”

Vân Phương nghẹn họng, “Làm gì có.”

“Vậy tôi yên tâm rồi.” Dịch Trần Lương như chợt nhớ ra gì đó lo lắng nhìn về phía anh, “Nhưng mà tôi thấy chú Vân có nguy cơ bị hói thì phải, anh vẫn nên cẩn thận một chút.”

Đột nhiên Vân Phương rất muốn bắt tên nhóc này tiếp tục soạn lại bài tập.

Dịch Trần Lương tò mò hỏi, “Sau này tôi trông thế nào? Đẹp trai không?”

“Thì cũng là hình dáng này thôi, chỉ là càng thêm nẩy nở, trưởng thành hơn một chút.” Vân Phương đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Dịch Trần Lương mèo khen mèo dài đuôi nói, “Thật sự rất đẹp trai.”

“Tự luyến quá.” Dịch Trần Lương bắt lấy tay anh, ngứa mồm cắn hổ khẩu của Vân Phương.

Vân Phương bất đắc dĩ cười nói: “Đói thì mau đi ăn cơm, gặm tay tôi làm gì có no bụng được đâu.”

Dịch Trần Lương nghiền qua nghiền lại tay anh bằng răng, “Tôi thì thấy tay anh rất thơm.”

Vân Phương vẻ mặt mê mang mà nhìn cậu.

Dịch Trần Lương cũng bày ra biểu cảm y như anh, “Không biết diễn tả cảm giác này sao nữa, thì là kiểu cảm thấy anh rất giống kẹo bông gòn, vừa thơm vừa ngọt làm tôi muốn liếm một cái.”

Vân Phương bị sự miêu tả tuy vô tri nhưng đầy trắng trợn kia làm chấn động, không tự nhiên mà dời mắt đi nơi khác, một lúc lâu sau mới thốt được ba từ: “Nhóc lưu manh.”

Nhưng Dịch Trần Lương lại thấy vinh không thấy nhục, thưởng cho Vân Phương một vòng răng trên hổ khẩu.

Qua một hồi cảm xúc vì giấc mộng như chất độc mài mòn tinh thần Dịch Trần Lương với xác nhận chắc chắn người trước mặt sẽ không đột nhiên biến mất, rõ ràng cả cơ thể cậu bắt đầu thả lỏng trở lại, không biết từ lúc nào đã ôm eo Vân Phương ngủ mất.

Không trách Đường Ý muốn cậu về ngủ, Vân Phương nhìn quầng thâm dưới mắt cậu, cau mày khẽ thở dài.

Thật sự rất sợ hãi.

Anh đưa tay vuốt qua đôi mày đang nhíu chặt của cậu, có vẻ nhận ra động tác của Vân Phương, Dịch Trần Lương hơi cử động nhưng bị cơn buồn ngủ vây lấy không cách nào mở mắt được. Chỉ có thể mơ hồ lầm bẩm ừm một tiếng, hít hít mũi.

Vân Phương lặng lẽ cười mỉm, không nhịn được hôn hôn lên chóp mũi cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.