Đây là lần đầu tiên Vân Phương và cậu ở riêng với nhau sau khi tỉnh lại.
Dịch Trần Lương ngồi bên người anh, vai kề vai ngồi trên chiếc giường bệnh không quá rộng rãi.
Thời tiết tháng 5, Dịch Trần Lương mặc trên người áo khoác mỏng màu oliu, bên trong mặc áo thun chữ T màu trắng, tóc lâu rồi chưa cắt tóc mái chạm mắt. Cậu ngồi cong gối trên giường bệnh, hơi cúi đầu giúp Vân Phương phân loại bài tập mấy ngày qua.
Vân Phương nghiêng đầu một chút là có thể thấy khuôn cằm thanh tú cùng với khoé miệng bặm lại không mấy vui vẻ của thiếu niên.
Vân Phương đưa tay vén tóc trên trán cho cậu, "Tiểu Dịch, đừng sắp xếp nữa, nói chuyện với với tôi chút đi."
Dịch Trần Lương không nhìn anh, "Nói gì?"
Vân Phương lấy đề thi từ tay trái cậu, tách từng ngón ra rồi đan vào nhau, chóp mũi và đầu môi nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay Dịch Trần Lương, giống như một cái hôn, cũng giống như chỉ là một cử chỉ thân mật đơn thuần.
"Nói tớ biết làm cách nào để dỗ cậu hết giận." Vân Phương cười dịu dàng nghiêng đầu nhìn cậu. "Cậu mau giúp Dịch Trần Lương trưởng thành nghĩ cách đi mà."
Dịch Trần Lương quay đầu nhìn chằm chằm anh, cằm nghiến chặt, trên mặt không có một biểu cảm dư thừa nào, giọng nói gấp gáp vì tức giận, “Tôi không biết, tôi sợ.”
Chỉ một câu này mà khiến cổ họng Vân Phương đau xót.
Dịch Trần Lương mím môi, vươn tay ôm lấy eo anh, cuộn cả người vào ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thoi-diem/3386911/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.