Vân Phương che miệng lại nhưng máu vẫn theo khe hở ngón tay tràn ra.
Anh dùng răng kéo bao tay ra, nhét lung tung vào trong túi đồng phục, trong màn đêm nghiêng ngã, lảo đảo tiến về phía trước.
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, anh nghe được tiếng ồn ào từ nơi xa.
Tầm nhìn xung quanh núi rừng không rõ ràng, anh một bước nông một bước sâu đi về phía trước, xương cốt trên người đều vô cùng đau đớn, đến cả hơi thở cũng mang theo mùi máu.
Anh không muốn bị cảnh sát thấy.
Chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi về phía trước.
Anh cực kỳ ghét đi đường núi, con đường đằng trước cây nào cũng giống cây nào, như thể đi mãi không đến điểm cuối.
Không biết đã đi về phía trước bao lâu, khi tầm nhìn trước mắt bắt đầu dần mơ hồ thì điện thoại trong túi bỗng run lên.
Anh đem máu trên tay xoa lung tung lên quần áo, lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình.
Người gọi: Dịch Trần Lương.
Anh nhìn thời gian, đã là 0:15.
Tay Vân Phương hơi run, anh dựa người lên một thân cây hít sâu một hơi, nhấn nhận cuộc gọi.
"Alo, sao vậy?" m thanh vững vàng trước sau một.
Hơi thở Dịch Trần Lương phía đối diện có chút không ổn còn mang theo khàn khàn mới tỉnh giấc, "Không sao cả, tôi chỉ nằm mơ."
Vân Phương cười một tiếng, dựa cây chậm rãi ngồi xuống, giọng nói trong bóng đêm cực kỳ dịu dàng, "Mơ thấy cái gì?"
"Cũng không có gì." Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thoi-diem/2912533/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.