Editor: Sunie
**
Bóng đêm mê người, phòng ngủ Tưởng Lập Hàn cũng rất hợp với cảnh trí một mảnh sắc xuân u tối.
“Anh hư lắm…Anh hư lắm!” Sở Mông ô ô khóc thầm, ngồi quỳ ở trên giường Tưởng Lập Hàn, lại cảm giác ở hạ thân vật nhỏ đang ầm ầm vang dội, ở trong hành lang chặt chẽ khép kín cần cù chăm chỉ cày cấy, chấn động đến cô ngồi cũng không phải, nằm xuống cũng không phải.
Lúc này Sở Mông nũng nịu oán trách Tưởng Lập Hàn, hắn thích nhìn vẻ mặt mờ mịt của Sở Mông nhất, ánh mắt mê ly, kỳ thật trứng rung đã bị nhét vào trong tiểu huyệt của cô đang chấn động, đoạt đi toàn bộ lực chú ý.
Tưởng Lập Hàn đứng ở mép giường, ngón tay thon dài thăm dò tách hai chân Sở Mông ra, bên trong bắp đùi của cô là ái dịch lan tràn, thanh âm hắn không tự chủ đã nhiễm một tầng tình dục dày đặc, hắn sát lại gần cô, “Mông Mông, thoải mái không?”
Sở Mông bị trứng rung chấn động gây sóng gió ở trong tiểu huyệt đến ngay cả lời nói cũng không nói được, yếu ớt há miệng thở dốc, đôi mắt ướt át nhìn về hướng Tưởng Lập Hàn, cô gian nan chống nệm, rất sợ động tác ngồi quỳ làm cho trứng rung rơi ra, rốt cuộc thông suốt sự xấu xa của thiếu gia khi nhét nó vào, hung tợn nói với cô, “Không được làm rơi ra, nếu rơi ra liền nhét vào một cái khác.”
Khi đó Sở Mông rất là ủy khuất, bẹp miệng, chỉ có thể ôm chân của mình, co rút tiểu huyệt, lại tiếp tục hút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thich-em-nhu-vay/454766/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.