Editor: Sunie
**
Thương gân động cốt một trăm ngày, trên người Sở Mông mang theo vết thương hơn nữa lần trước vừa mới cùng tên tiểu nhân Tưởng Lập Hàn chấm dứt quan hệ, nhưng mà sau khi vòng đi vòng lại một vòng, lại trở về Tưởng gia, bây giờ Sở Mông cảm thấy đoạn cảm tình này của mình với thiếu gia rốt cuộc nghênh đón nghịch chuyển lớn.
Hừ hừ hừ.
Không phải Tưởng Lập Hàn phúc hắc có năng lực khống chế mạnh mẽ tính dục tràn đầy của mình sao? Không thể ôm ấp hôn hít nâng lên cao, a không đúng gạch bỏ, bạch bạch bạch, nhìn xem Tưởng cầm thú nhỏ nhà ngươi làm thế nào cho phải?
Thời điểm Sở Mông đi vào giấc ngủ, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng ngoài cửa sổ rọi vào bên gối, rất là vui sướng, khóe miệng nửa cong lên thiếp đi.
Nào ngờ buổi tối ngày hôm sau, Sở Mông lại nuốt lời.
**
“Không ăn thêm chút nữa sao? Đây là canh xương hầm dì hầm riêng cho em.” Tưởng Lập Xu đẩy canh xương đến trước mặt Sở Mông.
Sở Mông nhìn canh xương hầm trên bàn ăn thực sự là không ăn được nữa, từ khi nằm viện đến nay, mỗi ngày đều là canh xương hầm, đồ tốt đi nữa ăn mấy ngày cũng nuốt không trôi.
“Không ạ, cảm ơn.” Sở Mông đứng dậy, đỡ eo đi lên lầu.
Tưởng Lập Hàn thấy Sở Mông đi không được tự nhiên, nhai mấy miếng cơm cũng nuốt không trôi, buông đũa xuống đi nhanh vài bước đỡ Sở Mông, tuy nói sau lưng còn có bố mẹ và chị của hắn, nhưng mà hắn vẫn bế Sở Mông đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thich-em-nhu-vay/454756/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.