Editor: Sunie
**
Sở Mông nhón chân, nhét chăn đã xếp gọn gàng vào ngăn tủ trên cùng, nhà cậu cô diện tích không lớn, hiện giờ nhiều thêm cô và mẹ Sở, hơi có vẻ chật chội.
Hôm nay mẹ Sở đi ra ngoài dạo một vòng ở gần đây, cũng không có căn nhà nào phù hợp, bên ngoài mặt trời lên cao, mặt bà bị phơi đến phiếm hồng.
Mợ đang ở trong phòng bếp làm bữa tối, không có lúc nào rảnh rỗi, trẻ con trong nhà lại ở bên ngoài ngõ nhỏ vui vẻ chạy loạn, bà chỉ có thể để cho Sở Mông đến siêu thị nhỏ mua chút dầu ăn trở về.
Sở Mông đi ra ngoài, tới nơi này đã nửa tháng, điều kiện đường xá trong thôn không khác biệt lắm, kỳ thi cuối cùng trước kỳ nghỉ đông, sau khi kết thúc kỳ thi Sở Mông gấp rút cùng với mẹ Sở dọn ra khỏi Tưởng gia.
Cùng lúc đó, Sở Mông tắt máy điện thoại di động rất lâu sau cũng không mở ra.
Vào khoảng thời gian này, Sở Mông thỉnh thoảng ôn tập tiếng Anh cấp sáu, thỉnh thoảng giúp đỡ mợ làm những đồ thủ công nhỏ ở chỗ đầy đủ ánh sáng.
Tuy rằng Sở Mông cảm thấy mình không đủ thông minh, rất khó suy đoán tâm lý của hắn, nhưng là ở trong chuyện này cô lại có thể nhận ra được dụng ý của Tưởng phu nhân, mất tích lại mất liên lạc, đơn giản là cắt đứt toàn bộ con đường tiếp xúc của cô và Tưởng Lập Hàn, lại là nghỉ đông, sau một tháng rưỡi, đại thiếu gia hiển nhiên vừa tìm được ‘món đồ chơi’ khác rồi, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thich-em-nhu-vay/454748/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.