Editor: Sunie
**
Sáng ngày hôm sau, Sở Mông còn nằm ngủ ở trên giường, ánh nắng ban mai vừa ló rạng, Tưởng Lập Hàn đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị bữa sáng, để lại một phần cho Sở Mông.
Lúc Sở Mông nửa tỉnh nửa mê, phát hiện có đồ vật ẩm ướt dán ở trên má cô, cố sức mở mắt ra, nhìn thấy Tưởng Lập Hàn ngồi xổm ở mép giường, “Cậu phải đi rồi?”
Tưởng Lập Hàn ừ một tiếng, cưng chiều sờ sờ đầu cô, “Cậu ngủ đi, tôi không ồn ào đâu.”
Sở Mông điều chỉnh tư thế ngủ một chút, nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, lại ngủ một giấc hoàn chỉnh rồi mới rời giường.
Đối mặt với bữa sáng trên bàn, một căn hộ chung cư to như vậy chỉ có một mình cô, nhất thời cảm thấy quạnh quẽ, Sở Mông lấy điện thoại di động ra, gửi một tin WeChat cho Tưởng Lập Hàn.
Sở Manh Manh: [ |?)?? Thiếu gia ~]
Thấy bên kia không trả lời, Sở Mông giải quyết bữa sáng, tiện thể thu dọn từ trong ra ngoài phòng bếp một lúc, sắp xếp lau chùi bệ bếp sạch sẽ, lúc này mới cầm túi xách của cô chạy lấy người.
Mấy ngày nay không có tiết học, Sở Mông không trở về ký túc xá, chầm chậm đi đến trạm tàu điện ngầm ngồi tàu về nhà.
Sở Mông vốn tưởng rằng phòng của người hầu trong nhà không có người, có thể ngủ một giấc nữa, không nghĩ tới mẹ Sở ở trong phòng, thong thả ung dung dọn dẹp hành lý.
“Nhanh như vậy đã thu dọn quần áo mùa đông sao?” Sở Mông ngồi ở trên giường, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thich-em-nhu-vay/454746/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.