Editor: Sunie
*
Sáng hôm sau, Sở Mông kéo thân thể mỏi mệt trở lại ký túc xá đã hơn 10 giờ.
Ban đêm căn bản không ngủ được, cô nửa híp mắt ngủ, Tưởng Lập Hàn chơi xấu, vén tóc cô lên, nhẹ nhàng cắn môi cô, khiêu khích hôn môi.
Sở Mông đang lúc nửa tỉnh nửa mê, bực mình đối với hắn, thẳng tay đẩy Tưởng Lập Hàn ra, một lát sau, hắn lại ngóc đầu trở lại, sờ đầu cô, hôn không ngừng.
Người này làm sao cứ thích hôn môi như vậy? Thật đáng ghét.
Sở Mông bò lên trên giá sắt của thành giường định ngủ một hồi, liền nghe thấy tiếng cửa phòng ký túc xá mở ra, thì ra là Dương Đào, cô ấy xuống lầu lấy cơm hộp.
“Cậu ăn cơm sớm như vậy a?” Sở Mông trở mình, nhìn Dương Đào ở dưới giường.
Dương Đào thấy là Sở Mông, hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, “Tớ đói, ăn cơm sớm. Chuyện trong nhà cậu, sao rồi?”
Sở Mông chớp chớp mắt, nhớ tới tối hôm qua bị lừa gạt trong phòng khách sạn lúc nói chuyện với Dương Đào, khi đó cô bị Tưởng Lập Hàn ấn eo liếm huyệt, cô nhớ tới vẫn là mắc cỡ đỏ mặt, không tự chủ hắng giọng, “Không có chuyện gì.”
Dương Đào tháo túi nilon, tách chiếc đũa trúc ra, “Mông Mông, cậu và Lương Kiến An nói chuyện thế nào? Hôm nay tớ và học trưởng có nhắc đến cậu, học trưởng mới nói dăm ba câu liền đem câu chuyện rẽ sang hướng khác.”
“Cậu và học trưởng làm sao vậy?”
Sở Mông dán vào gối đầu, rầu rĩ, “Không có gì.”
Dương Đào đang ăn cơm, có tiếng tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thich-em-nhu-vay/454742/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.