Xe đi mãi theo mép vực của thung lũng lạc lối về phía trước, Ninh Cốc gần như không thể nào ngồi yên trong xe, sau khi phát hiện nóc xe có thể mở ra, cậu đã bò lên trần xe.
Tốc độ xe rất cao, gió thổi cũng nhanh cực kỳ, Ninh Cốc đeo kính bảo hộ lên.
Thung lũng lạc lối không có kết cấu đặc, thung lũng lạc lối trông như một hòn đảo đang trôi trước mắt có vẻ càng giống với bản đồ lập thể hơn so với mấy tiếng trước đó, có vô số những đường hầm và lỗ hổng.
Đến tận bây giờ, vẫn không ngừng có sắt đen vỡ vụn tróc ra khỏi chủ thể, rơi xuống mặt đất.
Không quá lâu sau, xe đã lái ra khỏi phạm vi của thung lũng lạc lối.
“Vào xe không?” Liên Xuyên đặt chế độ tự động lái, ló đầu ra khỏi trần xe nhìn cậu.
“Như vậy làm tôi nhớ đến quỷ thành.” Ninh Cốc ngồi trên nóc xe.
Liên Xuyên nhảy lên, đeo kính bảo hộ vào, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Nhớ quỷ thành không?”
“Cũng bình thường,” Ninh Cốc nói, “Chỉ muốn biết những người ở lại nơi đó giờ đang thế nào, chúng ta đã đi khắp nơi trong những ký ức đó, nhưng vẫn chưa tiến vào quỷ thành một lần nào, hiện giờ tàu cũng không tới nữa… vì sao tàu không đến nữa?”
“Có lẽ là bởi vì trạm chúng ta,” Liên Xuyên nói, “đã bị hủy, chúng ta bị nhận định là thế giới hẳn sẽ bị hủy diệt, từ thời điểm hủy diệt bắt đầu, tàu sẽ không bao giờ tới nữa.”
“Vậy cũng tốt,” Ninh Cốc nói, “Hi vọng chúng ta bị bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797135/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.