“Liên Xuyên,” Ninh Cốc tóm ngay lấy tay Liên Xuyên, “Anh vẫn còn nhớ tôi mà, đúng không?”
“Đương nhiên là nhớ,” Liên Xuyên cúi đầu xuống nhìn cậu, đầu gối vẫn đang còn đằn lên bụng cậu, không hề thả lỏng lực đè, “Tôi nhớ rõ tất cả, bao gồm cả cậu.”
“Ý tôi là,” Ninh Cốc cảm thấy không thở nổi, nhưng cậu vẫn bấu chặt lấy cánh tay Liên Xuyên, chuỗi sáng nho nhỏ dưới da trên mu bàn tay hai người họ vẫn không ngừng hiện lên, “Anh vẫn còn nhớ những cảm xúc đó mà… đúng không? Những chuyện chúng ta đã trải qua bên nhau, cảm xúc của anh……”
Liên Xuyên nhìn cậu, không nói gì, ánh mắt lạnh đến nỗi cậu không nhìn ra được bất cứ một cảm xúc gì trong đó.
“Lúc ở trong thung lũng lạc lối, anh giao bản thân mình cho thi nhân, chờ đợi tôi đến cứu anh,” Ninh Cốc cắn răng gắng sức nói, “Khi cùng tôi đến Vịnh Lưỡi ở quỷ thành, anh đã bảo tôi không kiêng dè, bất chấp mọi giá cũng phải sống sót…”
Liên Xuyên vẫn không cử động, chỉ cứ nhìn cậu như vậy, nếu như không phải bụng vẫn còn có thể cảm nhận được thứ áp lực nặng nề khiến cậu gần như không hít thở nổi, Ninh Cốc sẽ hoài nghi phải chăng Liên Xuyên đã biến thành một pho tượng mất rồi.
“Lúc ở trong giọt sương, lúc khuôn mặt lớn đó muốn mang tôi đi, anh lao vào đó,” Ninh Cốc thở hổn hển vài hơi, “Những cảm xúc khi đó, anh vẫn còn nhớ rõ mà, phải không?”
“Cảm xúc rất thích cậu, cảm xúc không muốn để cậu phải chết,” Liên Xuyên cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797122/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.