🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi lao vào bên trong vùng sương mù dày đặc của Vịnh Lưỡi, Liên Xuyên giảm tốc độ, thả cổ tay Ninh Cốc ra.

“Không có dân bản địa phải không?” Ninh Cốc hỏi.

“Không có.” Liên Xuyên đi về phía trước.

“Có động tĩnh của những kẻ lữ hành khác không?” Ninh Cốc lại hỏi, “Mấy người trưởng đoàn nữa.”

“Không có,” Liên Xuyên giơ tay chỉ sang bên phải, lúc vừa tới đây hắn đã nghe thấy có âm thanh phát ra từ phía đó, “Có một bộ phận kẻ lữ hành hẳn đã đi theo sương mù về phía trước.”

“Đó là lộ tuyến tuần tra của bọn họ.” Ninh Cốc thở phào một hơi, điều này đã chứng tỏ ít nhất vẫn có người sống, nếu như bọn họ có thể sống sót, vậy thì trưởng đoàn và Lý Hướng mạnh hơn bọn họ hẳn cũng sẽ không sao.

Nhưng điều khiến cậu lo lắng là dân bản địa đã đồng loạt biến mất.

“Dân bản địa hàng năm đều sinh sống ở đây,” Liên Xuyên nói, “Lúc  đầu lưỡi bị nuốt, bọn họ đều đã biết xảy ra chuyện gì.”

“Có thể trốn đi đâu?” Ninh Cốc nghĩ ngợi, “Chẳng lẽ bọn họ có thể ra bên ngoài biên giới?”

“Trốn đi đâu cũng được, giờ không gặp phải bọn họ là một chuyện tốt.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc nhìn mặt đất dưới chân, rồi khom lưng xuống sờ: “Mặt đất không còn lạnh nữa.”

“Kho ngầm nằm ở hướng nào?” Liên Xuyên hỏi.

“Đi,” Ninh Cốc đứng lên sửa lại kính bảo hộ, đi về phía

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797084/chuong-47.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Dung Thành
Chương 47: “Chết hết đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.