Ninh Cốc do dự rất lâu về vấn đề có nên kể chuyện Vịnh Lưỡi đã tràn lại gần mấy trăm mét cho trưởng đoàn hay không, cuối cùng, cậu lựa chọn giữ im lặng.
Nếu như là trước đây, một chuyện lớn như vậy, cậu chắc chắn sẽ mạo hiểm nguy cơ bị treo lên tháp đồng hồ, cũng sẽ báo cho trưởng đoàn ngay lập tức.
Nhưng hiện tại, ngoài Đinh Tử chẳng biết đã đi đâu, cùng với Liên Xuyên có ràng buộc lợi ích rõ ràng với mình, cậu đã không biết mình còn có thể tin tưởng ai nữa.
Cậu không thể để cho những người khác biết cậu đã đến Vịnh Lưỡi, nhất là khi biết ở Vịnh Lưỡi còn có một giọng nói vỡ vụn.
Kẻ lữ hành có đội tuần tra, chuyện ở Vịnh Lưỡi, không cần tới cậu báo lại, trưởng đoàn cũng sẽ biết được nhanh thôi.
Đây là lý do duy nhất mà Ninh Cốc có thể đưa ra để động viên bản thân mình.
Thế nhưng, cho dù đã buồn bực và rối rắm như vậy, mà vừa nằm xuống mặt đất trong nhà chú Điên một cái, Ninh Cốc cũng đã ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại là vì Liên Xuyên đạp cậu, lúc mở mắt ra nhìn, cậu nghe thấy tiếng chuông vọng tới từ rất xa.
“Đây là tiếng gì.” Liên Xuyên hỏi.
“Tập hợp đội hộ vệ,” Ninh Cốc ngồi dậy, chạy ra ngoài cửa, “Lần tập hợp trước là lúc một lượng lớn dân bản địa đột ngột xuất hiện trên bãi tha ma kim loại.”
“Giờ thì sao?” Liên Xuyên hỏi.
“Chắc là vì Vịnh Lưỡi.” Ninh Cốc nhìn hắn.
“Vịnh Lưỡi còn có gì nữa.” Liên Xuyên cũng nhìn lại cậu.
Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797082/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.