“Tôi tên là Phạm Lữ,” Ông già đẩy cánh cửa ra, “Gọi tôi chú Phạm là được.”
“Ừm,” Ninh Cốc đi theo sau ông ta và Đại Ca vào trong, “Chú Phạm.”
“Chú Điên cậu nói,” Phạm Lữ hỏi, “Là ai?”
“Một kẻ lữ hành ở quỷ thành,” Ninh Cốc nói, “Mắt hai người trông rất giống nhau.”
“Ồ,” Phạm Lữ nghĩ ngợi, “Những chỗ khác thì không giống à?”
“Không giống lắm,” Ninh Cốc rất cẩn thận, cậu tin Đại Ca, nhưng không tin ông già này, “Cho nên tôi mới phải che mặt chú lại.”
Phạm Lữ không truy hỏi tiếp, chỉ gật đầu: “Sẽ không có hai người rất giống nhau.”
Chủ thành khống chế dân số, không cặp cha mẹ nào được phép có hai con, ngay cả những kẻ lữ hành rời đi từ chủ thành, cũng bởi vì vấn đề tài nguyên, mà có rất ít con, chứ đừng nói là hai con, cặp anh em duy nhất nhà Đinh Tử, Đinh Tử còn là nhặt được.
Nhưng Phạm Lữ và chú Điên trông thật sự rất giống nhau, tuy trên mặt chú Điên toàn là râu tóc rối tung, nhưng Ninh Cốc đã ở cạnh chú lâu, ít nhiều vẫn sẽ nhìn ra được, tựa như một người quen thuộc, chỉ cần nhìn thấy đường viền thôi cũng có thể nhận ra được.
Nhưng cậu không nói nhiều, ai biết được Phạm Lữ này có lai lịch thế nào.
Căn nhà của Phạm Lữ nằm ngay bên này bức tường kim loại, nằm dưới lòng đất của một toà nhà cũ bị bỏ hoang.
Toà nhà bên trên hẳn đã từng là một sàn giao dịch rộng lớn phồn hoa, đoạn cầu thang từ cửa vào xuống đến bên dưới phảng phất như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797070/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.