Đến khi cô tỉnh dậy đã là 12 giờ trưa, những ánh nắng gay gắt của mùa hè khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Cô cũng vậy, cộng thêm tối qua cùng anh triền miên, khiến cho cơ thể đau rán người.
Cô dùng sức chóng tay để dựa lưng vào thành giường, phát hiện bản thân đã ăn mặc y phục gọn gàng.
Cô nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng anh đâu, chợt lòng cảm thấy trống vắng, đúng lúc.
- Cạch......
"Dậy rồi sao?"_anh trên tay bưng ly sữa nóng và bánh. Thanh âm đầy thương yêu nói.
Song Thuần nhìn anh không rời:"Anh mặc đồ cho em sao?".
Sở Ngôn Hàm ngồi lên giường, nói:"Ừ, có gì sao?".
"Anh đã nhìn thấy...."_cô đỏ mặt ngại ngùng nói
Anh phì cười, búng vào trán cô một cái nhẹ:"Em quên đêm qua rồi sao? Anh đã thấy hết, còn sờ nữa là, có gì phải ngại, vả lại anh và em đã là vợ chồng".
Song Thuần nghe anh nói, trong đầu bỗng dưng lại xuất hiện hình ảnh cả hai tối đêm qua.
Sở Ngôn Hàm đưa ly sữa cho cô:"Uống đi".
"Vâng"_cô cầm lấy, uống một hơi sạch cạn.
Cô đặt cái ly trống không xuống, cố gắng di chuyển chân xuống đất.
Sở Ngôn Hàm thấy vậy, đỡ lấy cả cơ thể cô:"Để anh giúp em".
Cô mặc yên cho anh bế mình, đặt vào xe lăng, cô bây giờ cảm thấy bản thân vô cùng vô tích sự.
Như hiểu ra, cô đang nghĩ gì, anh khẽ hôn lên trán cô, trân an:"Đừng suy nghĩ lung tung rồi khiến bản thân khó chịu".
Cô với tay ôm ngang hông anh:"Anh có cảm thấy phiền khi em trở nên như vậy?".
Anh vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-so-co-anh-day/53505/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.