Nghe hoàn cảnh cô như vậy, Jone không thể nào kiềm được lòng mình, ông ấy đứng dậy:"Được, tôi sẽ thử lần nữa"
Song Thuần chưa hiểu ra ý nghĩa của câu nói kia thì cô đã thấy ông Jone đi lấy một cái hộp, bên trong có rất nhiều kim châm, và thuốc, Jone lấy ra từng thứ đặt lên bàn, nói:"Cô nằm xuống đi, đây là phương pháp cổ truyền mà nhiều đời của tôi truyền lại, có thể nói trong y học không ai biết đến phương pháp này, năm đó, do tôi bất cẩn làm sai sót một bước nên đã khiến người đó mãi mãi tàn tật không thể đi lại được. Dù tôi đã cố chữ trị nhiều lần, kết quả vẫn là điều tôi không muốn"
Vừa nói, ông Jone vừa dùng các kim châm đâm vào chân cô, trải dài từ đùi đến bàn chân. Rất đau. Nhưng cô cố gắng chịu đựng, cô nhất định phải đi lại được. Cô chán sống trong cái cảnh tàn phế này rồi. Nó khiến cô rất khó khăn.
Sau hai tiếng đồng hồ. Jone đã thực hiện xong phương pháp kia, ông cất các dụng cụ của mình:"Cô nằm khoảng 24 giờ,tuyệt đối không được cử động nhiều, như vậy sẽ không thành công, và quan trọng còn thể sẽ giống người trước kia tôi đã chữa trị".
Song Thuần vừa vui mừng, vừa sợ hãi, cô ước chân cô có thể cử động lại như trước. Cô cố gắng nằm, về đêm, hai mắt cô như chống cự không nổi nữa, cũng đành nhắm lại. Nhà ông Jone chỉ có một cái giường, giờ cô đã nằm rồi nên ông đành ra ghế dựa mà thôi.
Vừa nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-so-co-anh-day/2126480/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.