Ra khỏi máy hay, Địch Sơ Khai mới bỏ Mộc Tiêu xuống, cô nàng la hét:"Anh thật là quá đáng mà, anh có biết là mình đang làm gì không? Chuyến bay đó sẽ giúp tôi có một cuộc sống ổn định, anh có biết lương ở đó có thể nuôi cả gia đình của tôi hay không?"
Mộc Tiêu nói đến đây dường như sắp khóc, đúng, lương ở nước E rất cao, cô không dám nghĩ đến bản thân lại có thể được điều hành đến đó. Vậy mà hắn ta lại ngăn chặn cô đi.
Địch Sơ Khai không nghĩ là mình lại khiến một cô gái rơi vào tình cảnh này? Mộc Tiêu là một cô gái giỏi che đậy đi cảm xúc thật của bản thân.
"Tôi xin lỗi, tôi không biết cô...."
Mộc Tiêu cắt ngang:"Được rồi, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, anh đi đi, mau đi khỏi mất tôi".
Để cho Mộc Tiêu bình tĩnh hơn, Địch Sơ Khai đi, đầu ngoảnh lại nhìn Mộc Tiêu. Hắn thấy cô ngồi xỗm xuống, tay bưng mặt, hình như đang khóc.
Địch Sơ Khai thấy nhói ở tim, chắc vì nhìn thấy cô gái mình yêu đang khóc mà bản thân cũng đau theo. Hắn không đi về nữa, hắn xoay người đến gần Mộc Tiêu, ôm lấy cả tấm lưng Mộc Tiêu, đầu gác vào vai:"Đừng khóc nữa, chỉ vì anh không thể nhìn em đi, anh sợ, sợ rằng em đi mãi không trở lại nơi này, anh sẽ mãi mãi không còn gặp được em,".
Mộc Tiêu:"......."
"Chỉ cần em đừng từ chối, em có thể làm bạn gái của anh được không? Anh thật sự yêu em".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-so-co-anh-day/2126441/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.