"Song Tích đến đây?".
Trong một căn phòng rộng lớn, với hai màu chủ đạo là đen và trắng tựa như một bầu không khí của thiện và ác. Rất âm u và lãnh lẽo.
Có một người đàn ông ngồi trên xe lăn, thanh âm vang lên thách thức tai nghe, có thể lạnh đến tê buốt.
Song Tích, một cô gái có ngan sắc y như đúc với Song Thuần, đôi chân bước dần đến người đàn ông có nhan sắc tuấn mỹ trước mắt, rất sợ hãi hắn, hai tay cô ta đan chặt vào nhau, bấu vào nhau đến có thể chảy máu.
Song Tích đứng gần hắn một chút nói:"Thiếu chủ, ngài,ngài gọi tôi?"
Tạ Hồng nheo hai mắt lại:"Cô đang sợ tôi sao?"
"Tôi, tôi không có, chỉ, chỉ là...."
"Câm miệng, cô vốn đang sợ tôi?"
"Tôi không có".
Tạ Hồng trừng mắt, hai mắt đục ngầu mà đáng sợ, làm cho Song Tích càng run rẩy hơn.
"Đến đây?"
Thấy thái độ của mình có phần dọa người, Tạ Hồng liền khắc chế bản thân lại, hắn vươn cánh tay kéo Song Tích.
"Vâng,vâng".
"Cô đã làm xong việc ta đã giao chưa?"_Song Tích quỳ dưới chân hắn, hắn thuận tay vuốt tóc Song Tích.
"Tôi vẫn còn đang làm?"
Tạ Hồng chau mày, bàn tay dùng sức nắm lấy phần tóc sau lưng.
"A....thiếu chủ tôi rất đau?"
"Chỉ có một việc cũng không làm xong, quá vô dụng"
Thấy bàn tay của Tạ Hồng bỏ ra, Song Tích mới dám đứng dậy, theo bản năng lùi ra sau vài bước, cúi đầu cung kính:"Thiếu chủ ngài yên tâm, tôi sẽ tìm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-so-co-anh-day/2126437/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.