“Dân nữ không dám, dân nữ không dám” Thúy Nhi nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vội vàng quỳ xuống luôn miệng kêu không dám.
“Không dám, ta thấy là ngươi rất dám đây. Người đâu, lôi tiện tỳ này xuống, đánh cho bổn vương” Hạo Nhiên gọi, lập tức ngoài cửa bước vào hai tên thị vệ, mỗi người một bên kéo Thúy Nhi ra. Thúy Nhi thấy bản thân gặp nạn, khuôn mặt nhỏ nhắn dàn dụa nước mắt, nhìn Hoàng thái hậu liên tục kêu cứu “Hoàng thái hậu, cứu Thúy Nhi, Hoàng thái hậu…”
“Dừng lại” Hoàng thái hậu nhìn không nổi nữa, ra lệnh cho lính canh dừng lại rồi nhìn đứa tôn tử không bao giờ để bà có thể yên thân nói “Tiểu Hạo, Thúy Nhi sống trong chùa với ta, nàng không biết vương phi của Tiểu Nhật là chuyện bình thường thôi. Không để ý đến vẫn đề này nữa, hôm nay nãi nãi gọi các con vào, vốn là có chuyện”
“Chuyện gì vậy nãi nãi?” Trúc Chi hết nhìn Thúy Nhi đến lượt nhìn Hoàng thái hậu. Nàng đã ở bên cạnh Hoàng thái hậu từ nhỏ, tâm tư của người nàng có thể đoán kha khá. Hôm nay nãi nãi gọi đại huynh và nhị huynh vào đây, lại còn gọi Thúy Nhi vào, chắc chắn không phải việc gì tốt.
“Ta muốn ban Thúy Nhi cho Tiểu Nhật làm Trắc phi” Hoàng thái hậu lạnh nhạt nói. Lời nói của bà như sấm nổ bên tai tất cả mọi người. Trúc Chi không thể tin nhìn Hoàng nãi nãi mà nàng kính yêu nhất. Người đã từng nói, hôn nhân của tôn tử tôn nữ của người, người muốn bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-so-bon-vuong-o-day/2386741/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.