Chương trước
Chương sau
beta: Thần Bơ

Vừa vào phòng, nhân lúc lão cung chủ chưa kịp định thần, Băng Băng liền vung tay áo lên. Theo động tác của nàng, một mùi hương mê người bay ra, xâm nhập vào khứu giác của lão cung chủ. Ánh mắt có thần của lão dần trở nên vô hồn. Xong xuôi, Băng Băng nháy mắt cho Lan Nhi Tình Nhi đang nấp sau cánh cửa, đưa lão cung chủ ra sau bình phong. Đến khi Vô Nhai vào, hắn chỉ nhìn thấy Băng Băng đang ngồi trên giường, bắn mị nhãn với hắn, đôi môi đỏ tươi dùng khẩu ngữ gọi hắn đến. Lúc này, hắn như bị vẻ đẹp ma mị của nàng thôi miên, từng bước từng bước đến gần nàng. Khi cảm thấy khoảng cách vừa đủ, Băng Băng liền vung tay áo lên. Nhưng lần này, thật không theo ý nguyện của nàng, Vô Nhai lại phản ứng nhanh chóng, hắn đưa tay lên che mũi, thân thủ nhanh chóng lùi lại kéo dài khoảng cách với Băng Băng. Đôi mắt hắn khôi phục bình thường, lạnh lùng nhìn Băng Băng, giọng điệu mang mười phần sát khí nói, “Ngươi là ai? Phụ thân ta đâu?”

“Không cần phải nhớ ông ta, lát nữa ngươi cũng được gặp phụ thân của mình thôi. Lan Nhi Tình Nhi, đốt hương.” Băng Băng vừa dứt lời, hai bàn tay cầm lấy hai đầu của dải lụa buộc ở trên chiếc eo thon nhỏ, vận nội công đi qua dải lụa. Dải lụa như được tiếp thêm sinh khí, hai đầu dải lụa như hai con rắn độc lao về phía Vô Nhai.

Lan Nhi Tình Nhi ở sau bình phong, nghe thấy Băng Băng nói, hai người liền cầm lửa đốt vào hai đèn đốt đã được chuẩn bị sẵn. 

Vô Nhai nhìn dải lụa đang tấn công về phía hắn, hắn vận khinh công tránh thoát. Dải lụa bắt trượt, nhưng không hề dừng lại. Hai dải lụa như đùa hắn, hắn đi đến đâu, dải lụa đuổi đến đấy. Vô Nhai tránh một lúc lâu, hắn liền cảm thấy hơi sức như bị trút hết. Cảm thấy hắn yếu đi, Băng Băng lần này mới thật sự đánh. Nàng điều khiểu hai dải lụa quấn chặt lấy Vô Nhai như con kén, chỉ hở mỗi cái đầu. Bị trói, Vô Nhai nhìn nữ tử đối diện, nở một nụ cười trào phúng nói, “Thì ra là Độc vương phi. Thật không ngờ, ngươi còn có thể sống sót thoát ra khỏi nhà giam của Vô Tà cung. Thật khâm phục”.

Không bất ngờ khi Vô Nhai lại nhận ra nàng. Dù gì thì nàng với hắn từng giao đấu với nhau, nếu không nhận ra nàng, thật sự là hắn ngu hơn heo. Lạnh nhạt nhìn con kén Vô Nhai, Băng Băng bước từng bước, khi đã cách hắn một bước chân, nàng liền hơi dùng sức, cách một lớp vải tay áo kéo bàn tay đang che mũi của Vô Nhai ra. Biết ý định của nàng, Vô Nhai nhất quyết không làm theo. Cái hương nữ nhân này đốt, chắc chắn không phải là thứ gì tốt lành. Nhưng, đang phản kháng, đột nhiên Vô Nhai trợn mắt đứng bất động, nhìn nữ nhân trước mặt đang thu bàn tay trái về. Nữ nhân này, nữ nhân này, nàng ta dám điểm huyệt của hắn. Bị điểm huyệt, Vô Nhai không thể nào chống đối Băng Băng, hắn chỉ có thể bất động nhìn nàng nới lỏng dải lụa trói hắn, kéo bàn tay đang che miệng của hắn ra. 

Nhìn nam nhân đang nín thở, Băng Băng lạnh nhạt nói, “Ngươi phản kháng vô dụng, bổn cô nương nhiều nhất là thời gian, ta xem ngươi nhịn được đến bao lâu. Có giỏi thì ngươi tự ngạt chết ngươi đi.” Nói xong, nàng tự nhiên ngồi dựa lưng vào ghế quý phi, bàn tay nhận lấy chiếc khăn tẩm dược lau đi chất dịch dung, ung dung nhìn Vô Nhai. 

Quá một khắc sau, Vô Nhai cuối cùng cũng không chịu được. Bộ ngực phập phồng lên xuống, hơi thở dồn dập. Đến khi hơi thở đã bình ổn, hắn tuyệt vọng nhắm mắt mắt lại. Tiểu Tâm Can, Nhai ca ca của nàng đến với nàng đây. 

Ước lượng vừa đủ thời gian, Băng Băng lên tiếng, “Vô Nhai, mở mắt ra”.

Vô Nhai lúc này mở mắt ra, đôi mắt không còn tiêu cự, đôi mắt này vô hồn đến mức người ta không dám nhìn đến. Lúc này, Lan Nhi Tình Nhi đã dẫn lão Vô Tà cung chủ đứng bên cạnh Vô Nhai. Nhìn tình hình đã ổn định, Băng Băng liền hướng ngoài cửa sổ nói “Nhật, chàng vào được rồi”.

Băng Băng vừa dứt lời, hai bóng người rất nhanh đã có mặt ở trong phòng. Nhìn Vô Nhai rồi lại nhìn Hạo Nhiên, Băng Băng nói, “Lan Nhi Tình Nhi, hai tỷ đưa Vô Nhai ra phòng ngoài hỏi chuyện cơ quan mật đạo trong Vô Tà cung, Hạo Nhiên đi cùng Lan Nhi Tình Nhi đi”.

“Dạ” Lan Nhi Tình Nhi gật đầu nhẹ rồi hai người mỗi người một bên lôi Vô Nhai ra ngoài.

“Đại tẩu, đệ sẽ không làm tẩu thất vọng.” Hạo Nhiêu nháy mắt một cái rồi đi ra ngoài.

Trong phòng bây giờ chỉ còn Băng Băng, Minh Nhật và lão Cung chủ Vô Tà cung đã được Lan Nhi Tình Nhi lôi ra khỏi tấm bình phong từ bao giờ. Băng Băng lấy tấm lệnh bài bằng bạc trong ngực ra, nàng nắm chặt nó trong tay, nhìn thẳng lão nam nhân đang đứng cách nàng vài bước chân. Một chút thôi, một chút nữa thôi là nàng sẽ biết kẻ nào đã giết chết di nương của nàng. Chỉ cần một chút thôi. 

Biết được tâm trạng thấp thỏm của Băng Băng, Minh Nhật yên lặng cầm lấy bàn tay hơi run của nàng, âm thầm tiếp cho nàng dũng khí. Nở một nụ cười ấm áp với Minh Nhật. Nàng có tài đức gì, tại sao lại có một nam nhân tốt như vậy yêu nàng, dành cho nàng trọn vẹn chân tình. Việc gì đến cũng sẽ đến, nàng đã bỏ ra năm năm cuộc đời, chịu đủ mọi hành hạ chỉ để tìm ra hung thủ giết chết di nương, báo thù cho người. Bây giờ, nàng đã gần chạm đến rồi.

Hít vào một hơi bình ổn lại cảm xúc, Băng Băng cầm lấy sợi vải buộc vào tấm lệnh bài bằng bạc, đung đưa trước mặt lão Cung chủ Vô Tà, giọng nói nhẹ nhàng du dương như tiếng đàn, nói “Cung chủ Vô Tà, ngươi có biết thứ này?”

“Biết.” Lão Cung chủ giọng không chút biểu cảm nói, đôi mắt chuyển động theo tấm lệnh bài.

“Nói ta biết, nó là gì?” Băng Băng hỏi.

“Tấm lệnh bài này là lệnh bài này là ám vệ của công chúa và Cung chủ Vô Tà.” lão Cung chủ nói.

“Nói rõ.” Băng Băng nhíu mày nói. Cái gì mà công chúa? Cái gì mà Cung chủ?

“Tổ tiên của Vô Tà cung từng là Âu Dương hoàng đế, người vì lạnh nhạt hoàng hậu của mình mà bị trục suất ra khỏi Âu Dương quốc. Nhưng, dù người là nam nhân thế nào đi nữa, người cũng là người cha yêu con. Sáng lập ra Vô Tà, ông liền sáng lập một ám vệ ngầm song song tồn tại với Vô Tà. Ám vệ này chuyên bảo vệ tất cả các công chúa của Âu Dương quốc, ngay cả Cung chủ Vô Tà cũng không thể sai bảo được bọn họ, người sai bảo được họ chỉ có người được bọn họ bảo vệ. Bọn họ là những người có thân phận bí mật, nếu muốn gặp được bọn họ thì phải đốt một chiếc đèn lồng ngũ sắc, không đến ba ngày bọn họ sẽ tìm đến vị công chúa đó.” Lão Cung chủ nói.

“Chỉ có công chúa Âu Dương quốc mới điều khiển được họ? Hơn mười năm trước, Âu Dương quốc có mấy công chúa?” Băng Băng hỏi. Thông cảm cho nàng, nàng đến nơi này năm năm trước, đã vậy còn rất ít xuống núi. Vì vậy, mấy cái thông tin này nàng cũng không nghe ngóng nhiều, mà có nghe nàng cũng không có hứng thú. 

“Âu Dương quốc hơn mười năm trước có một nam một nữ, Âu Dương công chúa được hoàng đế sủng ái vô hạn, và cũng được đưa đến Phong Nguyệt quốc làm công chúa hòa thân.” Lão Cung chủ nói tiếp.

“Công chúa hòa thân? Chẳng lẽ…là nghĩa mẫu?” Băng Băng run rẩy lùi lại phía sau, chẳng may dẫm phải tà váy, nàng mất thăng bằng ngã ngửa ra sau. Minh Nhật thấy vậy, nhanh tay ôm lấy eo thon của nàng, kéo nàng vào ngực hắn. Nhìn nữ mình yêu đang trở nên hoảng loạn, hắn cảm thấy trái tim như có ai bóp nát. Chuyện này càng ngày càng rắc rối.

“Băng Nhi, bình tĩnh, chuyện này chúng ta không thể nghe hắn ta nói mà quyết định Hoàng hậu là hung thủ. Chúng ta về Hoàng thành điều tra kĩ hơn rồi sẽ rõ.” Minh Nhật lên tiếng an ủi.

“Đúng, chúng ta nên về Hoàng thành điều tra lại.” Nói xong, Băng Băng lạnh lùng nhìn thẳng vào lão Cung chủ, động một cái, dải lụa của nàng như con rắn quấn chặt vào cổ của lão Cung chủ, một đầu kia của dải lụa, nàng điều khiển đánh đổ đèn hương. Mất đèn hương, lại cộng thêm khó thở, lão Cung chủ dần dần tỉnh lại. Lão nhìn Băng Băng, không hiểu nữ nhân này là ai? Nữ nhân Mị Nhi kia đâu? Nhi tử của lão đâu? Rồi lão cảm thấy hơi thở khó hắn, mắt lão trợn lên, không hiểu chuyện gì xảy ra. Miệng lão chỉ nói được chữ “Ngươi…ngươi” rồi tắc thở. Như vậy chưa hết, Băng Băng còn rút chiếc châm cài trên tóc, đâm một nhát vào ngực của lão. Xong, nàng kéo Minh Nhật ra ngoài. Chuyện đã xong, lão ta không cần sống nữa. 

Ở ngoài, Lan Nhi Tình Nhi và Hạo Nhiên cũng đã hỏi xong, ba người đang đứng một bên nghiên cứu bản đồ. Vô Nhai bị trói gô lại ở trong góc, hai mắt nhắm lại, có vẻ bị đánh ngất. Nhìn thấy nàng và Minh Nhật đi ra, Lan Nhi Tình Nhi liền hướng nàng nói. “Tiểu thư, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ”.

“Tẩu tẩu, đệ đã hoàn thành nhiệm vụ tẩu giao, tẩu khen đệ đi.” Hạo Nhiên phất phất phiến quạt nói.

Băng Băng không thèm để ý đến lời nói của Hạo Nhiên, nàng quay sang Lan Nhi Tình Nhi nói, “Đưa Vô Nhai ra đây, bắt hắn tỉnh lại”.

Lan Nhi Tình Nhi không nhiều lời, hai người mỗi người một bên kéo tên nam nhân nào đó đến trước mặt Băng Băng. Không biết Lan Nhi lấy xô nước lạnh ở đâu dội thẳng lên đầu Vô Nhai. Dù bây giờ bắt đầu mùa xuân, nhưng bị dội cả nước lạnh này vào cũng không phải là điều tốt gì.

Bị nước lạnh dội vào, Vô Nhai dần dần mở đôi mắt mờ mịt ra. Nhưng khi nhớ đến hoàn cảnh của bản thân, hắn liền nở nụ cười trào phúng nói, “Thật không ngờ, chỉ vì muốn giết Vô Nhai ta mà một vị vương phi cao cao tại thượng như ngươi phải cải trang thành nữ tử thanh lâu. Nhưng được ngủ chung giường với ngươi, chết ta cũng cười được hahaha…”

“Có tu mười kiếp ngươi cũng không có vinh hạnh đó.” Lan Nhi khinh thường nói.

“Hừ, chẳng lẽ là ngươi sao?” Vô Nhai cười khẩy nói.

“Haha, người có đủ vinh hạnh cũng chỉ có thể là cha ngươi.” Tình Nhi nói. Câu nói này như sét đánh bên tai Vô Nhai. Hắn trợn to mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng. Cuối cùng, hắn nhắm mắt lại. Đến khi mắt hắn mở ra, trong mắt không còn vẻ cợt nhả nữa mà là một mảnh trầm tĩnh. Hắn nhìn Băng Băng hỏi, “Lão Cung chủ chết rồi!” Đây không phải là câu hỏi mà mà một câu khẳng định. Thở dài, Vô Nhai nói, “Có thể đưa ta đến một nơi?”

“Ngươi đừng định giở trò.” Hạo Nhiên phất phất thiết phiến nói.

“Ta bây giờ còn làm được gì?” Vô Nhai hỏi lại.

“Làm theo hắn đi” Băng Băng nói. 

…………………………….

Nơi Vô Nhai muốn đến là một mảnh vườn trong các của hắn. Đi sâu vào trong, mọi người liền thấy trong này toàn là hoa thơm cỏ lạ. Cuối cùng, Vô Nhai dừng lại ở một cái cây cổ thụ, dưới cây đó là một ngôi mộ lạnh lẽo nằm đó. Trên bia mộ bằng đá là từng chữ khắc cứng cáp “Thân nương tử – Nhu Nhi”. Vừa đến, Vô Nhai liền đến dọn những cây cỏ dại con con mới mọc. Dọn xong, hắn quỳ trước mộ, nở nụ cười sủng nịnh nhìn ngôi mộ, nói, “Nhu Nhi, xin lỗi đã đến thăm nàng muộn như thế này. Phu quân có tin tốt cho nàng, lão cầm thú chết rồi. Nàng vui không!” Vừa nói Vô Nhai vừa vuốt lên trên tấm bia mộ. “Hẳn là nàng rất vui. Nàng yên tâm, ta sẽ giúp nàng cảm tạ những người đã giúp chúng ta báo thù”.

“Ngươi với lão Cung chủ không phải cha con à?” Lan Nhi tò mò hỏi. Thứ cho nàng hỏi vậy, tên này thật khiến nàng tò mò. Nhìn hắn thâm tình quỳ trước mộ kia, nàng thật sự không liên tưởng được với hắn mấy tháng trước hay mấy ngày trước. Thật ra nàng muốn hỏi, “Ngươi không phải là Vô Nhai đúng không?’

“Tò mò sẽ gây chết người đó.” Tình Nhi bên cạnh nhắc.

“Vô Nhai, chắc ngươi muốn bọn ta theo ngươi đến đây không phải để xem ngươi thể hiện tình cảm với nương tử của ngươi chứ?” Băng Băng lạnh nhạt nói.

“Độc vương phi thật tinh tường. Hôm nay, hôm nay Vô Nhai nợ các ngươi một ân huệ. Vì vậy, trước mộ nương tử của ta, ta muốn cảm tạ các ngươi. Tiện trả luôn ân tình này.” Vô Nhai đứng lên, quay lại đối mặt với năm người nói.

“Trả? Ngươi trả như thế nào?” Hạo Nhiên phất phất thiết phiến nói.

“Độc vương gia, ngươi từng bị hạ cổ trùng đúng không?” Vô Nhai thờ ơ hỏi. Vừa dứt lời, đột nhiên hắn thấy không khí trong phổi đột nhiên giảm, chiếc cổ của hắn nhiều hơn một tấm lụa, mà chủ nhân tấm lụa đó đang nhíu mày, đôi mắt đầy sát ý nhìn hắn. “Đừng nóng…” Vô Nhai nói không ra hơi.

Nhìn Vô Nhai dường như sắp chết vì hụt khí, Minh Nhật cầm lấy bàn tay của Băng Băng, ánh mắt ý bảo để hắn nói. Như vậy Băng Băng mới thu hồi tấm lụa lại. Lúc này, Minh Nhật mới lên tiếng, “Tại sao ngươi biết bổn vương trúng trùng?”.

“Con trùng của ngươi có màu đỏ tươi như máu đúng không?” Vô Nhai hỏi ngược lại. 

“Ngươi có ý gì?” Hạo Nhiên cảm thấy chuyện sắp nghe đây là chuyện chẳng lành. Hắn liền gấp thiết phiến lại, nghiêm túc nhìn Vô Nhai hỏi.

Nhìn biểu cảm của từng người, Vô Nhai nói, “Vậy thì đúng rồi. Độc vương trúng Huyết trùng, hay tên gọi khác của nó là Trùng Vô Tình, máu của nó được chế thành độc Vô Tình. Người trúng phải, sau khi động chân tình và hoan ái với nữ tử mà hắn yêu thì năm tháng sau hắn sẽ quên mất nàng. Rồi sau đó, hắn sẽ chết.”

“Ngươi không biết rằng ta đã giải độc cho phu quân của ta rồi sao?” Băng Băng nhíu mày nói. Đúng là con trùng này mới đầu nàng nhìn thấy nàng cũng thấy lạ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy nó, cũng chưa được biết gì về nó.

“Độc vương phi, ngươi thật ngây thơ, nếu là vừa mới bị hạ một đến hai năm, ngươi giải cho Độc vương thì còn được. Nhưng, ta đoán không nhầm thì Độc vương bị hạ trùng hơn mười năm rồi. Hơn mười năm này, máu thịt của Vương gia đã ngấm chất độc của Huyết trùng, Độc Vô Tình đã ngấm vào máu ngươi rồi.” Vô Nhai nói.

“Vậy, có cách nào giải không?” Hạo Nhiên lưỡng lự hỏi.

“Huyết trùng là loại trùng được nuôi trong nhụy của hoa Tình, khi hút hết tinh hoa của bông hoa, nó sẽ được đưa vào một chiếc bình bằng gốm để ngăn cách với bên ngoài. Cách chế biến này chỉ có ở Vô Tà cung. Nhưng, không có giải dược.” Vô Nhai nói.

“Không có giải dược?” Giọng của Băng Băng lạnh đi vài phần khi nghe thấy câu này. Trái tim nàng hung hăng co rút, trong tâm nàng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Nếu không có giải dược, Nhật của nàng sẽ…

Cảm nhận được nàng đang run rẩy, Minh Nhật cầm lấy bàn tay của nàng, nói, “Ta không tin trên thế giới này có loại độc mà không có giải dược”. Giọng nói của hắn vẫn lạnh như vậy, nhưng lại làm cho Băng Băng cảm giác an tâm hơn. Đúng, nàng là Thần y, nàng không cho, không có tử thần nào dám bắt người trước mặt nàng đi.

“Chuyện nên làm, ta cũng đã làm rồi. Ta cũng nên đi theo nương tử của mình.” Vô Nhai nói, giọng hắn nhẹ như không, như thể hắn đi về nhà với nương tử chứ không phải chết. Hắn rút một thanh thủy chủ từ trong giày, dứt khoát nhanh chóng đâm vào ngực. Khi thủy chủ đâm vào ngực, hắn chỉ nhíu mày một cái rồi khuôn mặt chẳng có chút đau đớn nào. Hắn cố gắng ngồi xuống, dựa người vào đất mộ. Máu thấm ướt một mảng ngực trên bạch y của hắn, máu chảy ra từ miệng hắn. Đôi mắt Vô Nhai nhìn lên bầu trời đã có vài tia nắm sớm. Trong nhứng tia nắng sớm yếu ớt, hắn thấy một thiếu nữ đang bước về phía hắn. Vẫn đôi mắt làm hắn yêu thương, vẫn nụ cười làm hắn ấm áp, vẫn khuôn mặt mà hắn ngày đêm nhung nhớ. Nhu Nhi của hắn, Nhu Nhi của hắn đến đón hắn đi. Đôi tay của Vô Nhai giơ lên khoảng không, miệng hắn run run nói, đôi mắt của hắn dần dần xuất hiện hai hàng nước mắt “N…Nhu…Nhu Nhi…nàng đợi ta…Nhu Nhi…”. Đôi mắt Vô Nhai mờ đi, trong mắt hắn bây giờ chỉ còn hình bóng đó. Hắn cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại cầm lấy bàn tay của hắn, hắn nghe được Nhu Nhi nói với hắn “Chúng ta đi thôi”. Vô Nhai nở một nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng, cuối cùng hắn cũng được đoàn tụ với Nhu Nhi của hắn, đoàn tụ với nữ nhân hắn yêu thương.

……….

Băng Băng, Minh Nhật, Lan Nhi Tình Nhi và Hạo Nhiên nhìn nam nhân đã không còn sinh mệnh nửa nằm nửa ngồi dựa lưng vào ngôi mộ, năm người không biết có tư vị gì. Nam nhân này thực chất không phải là xấu, chỉ là sống trong cái môi trường này làm hắn không thể chọn lựa được cuộc sống yên bình. Nhìn khuôn mặt khi chết của hắn, dù chật vật như vậy, nhưng đôi môi của hắn cong lên thành một đường cong. Khuôn mặt hắn rất yên bình. Hắn chết nhưng hắn không đau đớn, mà hắn chết là để giải thoát tất cả. Giải thoát khỏi cuộc sống mệt mỏi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.