Chương trước
Chương sau
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đều chuẩn bị rất đầy đủ để xuống núi. Lần này đi lâu hơn lần trước, hết một tuần lễ bọn họ mới xuống đến chân núi Tuyết Liên. Vừa đặt chân đến trấn Tuyết Liên, Minh Nhật liền cử Hữu Ảnh đến Trần gia trang một chuyến thông báo cho Trần gia là đã tìm được Băng Băng còn bọn họ thì tìm một khách điếm nghỉ qua đêm. Đến khách điếm, vừa hay cũng là buổi trưa, tất cả bọn họ gọi một bàn thức ăn. 

Đang đợi thức ăn đưa lên, lúc này ở cửa xuất hiện một tốp người. Nam nhân đi đầu vận một bộ cẩm y, tóc được vấn lên cố định bởi một cây trâm ngọc. Khuôn mặt sắc sảo như tỉa gọt, đôi mày kiếm cương nghị, đôi mắt luôn cười, nhưng sâu trong mắt lại là một mảng lạnh bạc. Đôi môi mỏng luôn nhếch lên. Tay cầm một chiếc thiết phiến, phe phe phẩy phẩy. Thắt lưng của hắn gắt một miếng ngọc bội. Ở hắn toát lên một khí chất cao quý của bậc đế vương. Nữ tử đi bên cạnh hắn lại ngược lại, nàng dường như còn rất nhỏ, tầm chỉ mười bốn mười lăm tuổi. Đôi mắt nàng to tròn, sâu trong đôi mắt đó ánh lên vẻ linh động của một tiểu hài tử. Đôi mày lá liễu được vẽ cẩn thận, sống mũi cao thẳng, đôi môi như trái anh đào thơm mịn. Khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng mịn, tóc nàng tết nửa đầu lệch sang một bên. Trên người nàng vận một bộ hoàng y. Bên hông nàng không phải là ngọc bội mà là một chiếc lệnh bài. Nhìn nàng, người ta cứ ngỡ rằng đó là một tinh linh dạo chơi trần gian vậy. Sau lưng nàng có thêm hai nữ tử hầu hạ, bên hông các nàng mỗi người đều có một cây kiếm.

Đám người này vào, Băng Băng vốn chỉ nhìn qua chứ không để ý. Nhưng khi nhìn thấy lệnh bài đó, Băng Băng như người bị mất trí. Nàng như một cơn gió, lao về phía nữ tử kia, mục tiêu của nàng là tấm lệnh bài kia. Nhưng, nam nhân kia và hai nữ nhân đứng sau mục tiêu của nàng không phải là bù nhìn. Hai nữ nhân kia cảm nhận được nguy hiểm, hai người liền tiến lên phía trước bảo vệ chủ tử của mình. 

Nhưng, hai nàng không phải là đối thủ của Băng Băng. Chưa chạm được sợi tóc của Băng Băng, hai nàng đã bị Băng Băng một cước đá bay sang một bên. Băng Băng hừ lạnh, hai nữ nhân kia thật không biết tự lượng sức mình. Nhưng, Băng Băng cũng chưa có động được vào người của nữ nhân đó, lập tức một cây thiết phiến đánh về phía nàng. Băng Băng vội vàng tránh đi. Khi đứng ổn định lại, nàng liền không thèm để ý đến bản thân đã đeo găng tay chưa, nàng rút dải lụa bên hông ra đánh về phía người cản bước đi của nàng. Nam nhân kia rất ung dung tránh đi những chiêu thức nàng đánh đến. Bàn ghế trong quán bị Băng Băng dùng dải lụa đánh hỏng hết, quan khách thì sợ hãi chạy nhanh ra khỏi nơi này. Lan Nhi Tình Nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, muốn đến ngăn cản Băng Băng, nhưng dường như ý định  của hai tỷ muội nhà này bị Băng Băng biết. Mỗi lần các nàng định tiến lên thì đều bị dải lụa đẩy ngược lại. Hạo Nhiên, Trúc Chi và Tử Mặc thì ngược lại, bọn họ vẫn còn ung dung ngồi uống trà. Băng Băng là ai chứ, nàng ta sẽ không bị thương đâu. Hồng Ảnh nhìn màn tỷ thí trước mắt, hăng hái học hỏi. Đùa, nàng từ khi tiếp xúc với phu nhân của chủ tử đã muốn tỷ thí một lần với nàng ấy. Nếu không phải sợ chủ tử, nàng đã thực hiện rồi. Bây giờ có một màn tỷ thí đặc sắc như thế này, nàng không thể nào bỏ qua cơ hội học hỏi được. Nữ tử hoàng y từ lúc vào đến giờ, nàng đều không nói câu gì, khuôn mặt thể hiện một sự điềm tĩnh đáng khâm phục. Nàng dù không hiểu vì sao đột nhiên lại có người động sát tâm đối với nàng, nhưng nàng tin chắc hoàng huynh sẽ bảo vệ an toàn cho nàng.

Minh Nhật thì không hiểu Băng Băng vì sao đột nhiên tấn công nữ tử hoàng y kia. Nhưng, hắn chắc chắn một điều, nương tử của hắn không bao giờ làm việc gì dư thừa. Nhưng, có vẻ nam nhân địch quốc kia không thể nào khinh thường, Nội công của hắn dường như ngang bằng với Băng Băng. Dù vậy, Minh Nhật cũng không có ý định ngăn cản nàng. Hắn chỉ đứng bên cạnh, tùy ý nàng. Trước khi có chuyện xấu xảy ra, hắn sẽ ra tay.

Băng Băng một bên ra chiêu với nam tử cùng hai thị nữ, một bên lại muốn bắt nữ tử kia. Hai thị nữ kia thật là kiên cường, bị nàng đánh cho trọng thương mà vẫn liều mạng bảo vệ chủ tử của các nàng. Thật là trung thành mà. Dải lụa như con rắn linh hoạt, trái đánh phải đấu, nhưng lần nào cũng bị nam tử kia phá hoại. Băng Băng cảm nhận được, nội lực của nàng yếu dần. Dù nội lực của nàng thâm hậu, nhưng nàng vừa mới bị trọng thương, bây giờ lại sử dụng một lực lượng lớn nội lực như thế này, dù người khỏe mạnh chưa chắc đã chịu đựng được. Đấu một lúc lâu, cảm thấy nàng không thể nào đấu được nữa, nàng liền thu tay lại, đứng sóng vai cùng Minh Nhật. Thấy nàng dừng tay, đứng cạnh hắn, Minh Nhật liền cầm tay áo lau mồ hôi cho Băng Băng. Lan Nhi Tình Nhi thì thở hắt ra. Tiểu thư thật là nóng tính a.

Nam tử kia khi thấy Băng Băng thu tay, thiết phiến phất phất, nở nụ cười hỏi “Cô nương, tiểu muội muội của tại hạ đã vô tình đắc tội gì với nàng, xin nàng lượng thứ, đừng chấp vặt với tiểu muội. Có gì, nàng cứ nói với tại hạ, nếu tiểu muội muội tại hạ sai, tại hạ sẽ làm chủ cho cô nương”.

“Thứ này có phải của các ngươi” Băng Băng lấy từ trong ngực áo ra một lệnh bài bằng bạc, giơ lên trước mặt của nam tử đó. Nhìn thấy lệnh bài, nam tử đó à một cái. Thì ra là vậy. “Cô nương, chắc là hiểu lầm rồi”.

“Hiểu lầm?” Băng Băng lạnh lùng nói “Bông hoa trên lệnh bài của nữ tử kia là Hoa Bát Tiên, trên lệnh bài này cũng là bông hoa đó. Ngươi đừng nói là lệnh bài này không phải là của các ngươi”

“Cô nương, có gì ngồi xuống từ từ nói chuyện. Lệnh bài này đích thực là của chúng tôi, nhưng cũng có thể nói không phải.” Nam tử nói. Xong, hắn không cần biết Băng Băng có đồng ý hay không, hắn liền gọi tiểu nhị đang đứng núp sau quầy thu ngân, lấy chuẩn bị cho hắn một gian phòng, hắn còn nói sẽ chi trả cho những bàn ghế hỏng này. Không để ý chuyện gì nữa, hắn liền kéo nữ tử hoàng y đi theo tiểu nhị đi lên phòng bao. Hai nữ nhân kia được lệnh của hắn đi chữa thương. Băng Băng không cảm xúc thu dải lụa lại, đi theo nam nhân đó lên phòng. Nhưng nàng chưa đi được bước nào, cánh tay liền bị giữ lại. Nhìn nam nhân đang giữ tay của nàng, Băng Băng nói “Nhật, ta đi theo hắn tìm hiểu một số chuyện, chàng đừng lo”.

“Nghĩ lung tung, ta không lo chuyện đó” Minh Nhật lườm Băng Băng một cái rồi nhìn Tử Mặc nói “Còn ngồi đó uống trà, mau lại đây xem thương tích của Băng Nhi”.

“Hả, thương tích?” Lan Nhi Tình Nhi không để Tử Mặc kịp phản ứng, hai nàng đã rất nhanh đến trước mặt Băng Băng, hai người mỗi người cầm một tay của Băng Băng, lo lắng. Vừa nãy không để ý, tiểu thư lại không đi gang tay khi sử dụng dải lụa này rồi. 

“Tiểu thư, người có đau không” Lan Nhi đau lòng hỏi. Nhìn vết thương, nàng lấy dược và băng trong tay nải, kéo Băng Băng ngồi xuống ghế, còn nàng thì ngồi xổm trước mặt Băng Băng, băng bó vết thương cho Băng Băng. Tình Nhi cũng không cần ai nhắc, nàng cũng lấy dược và băng Lan Nhi mang ra, chữa trị cho cánh tay còn lại của Băng Băng.

“Không sao đâu, hai người đừng lo, ta không sao” Băng Băng lên tiếng trấn an. 

Khi đã băng bó xong, Băng Băng ôm hai bàn tay được băng bó cẩn thận theo tiểu nhị đi lên phòng mà nam nhân kia bao. Minh Nhật thì luôn theo sau Băng Băng, Lan Nhi Tình Nhi lại là người bên cạnh Băng Băng nên hai người cũng đi theo, Hồng Ảnh là cận vệ của Minh Nhật nên không thể rời hắn nửa bước được. Dưới lầu chỉ còn có Trúc Chi, Hạo Nhiên và Tử Mặc.

“Chuyện gì xảy ra vậy, ăn cơm mà cũng đánh nhau được sao.” Hạo Nhiên phẩy quạt nói.

“Nhị huynh, bọn họ lên kia có đánh nhau lần nữa không?” Trúc Chi dè dặt hỏi.

“Ta nghĩ là không đâu.” Hạo Nhiên cầm cốc trà lên nhấp một ngụm. Ừm, trà ngon…

“Vương gia, tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Tử Mặc nghi ngờ hỏi.

“Đoán thôi.” Hạo Nhiên trả lời xong còn rất hào phóng cho Tử Mặc một cái nháy mắt. Tử Mặc nhìn thấy vậy, không thèm nói gì nữa, hắn lấy cuốn sách y dược ra học hỏi thêm.

Trên gian phòng bao…

“Thứ lỗi, ta đến muộn.” Vừa mở cửa vào, Băng Băng đã phun ra một lời nói lạnh lùng, dù xin lỗi nhưng lại chẳng thấy một tia hối lỗi nào. Nhưng hai người trong phòng lại không để ý đến, cái bọn họ để ý là tấm lệnh bài trong tay của Băng Băng. 

“Mời ngồi” Nam tử đó vẫn giữ nụ cười nói, “Trước khi chúng ta bắt đầu, Độc vương gia nên giới thiệu cho ta nữ tử bên cạnh ngài không?”

“Thái tử, vì này là nương tử của bản vương, Độc vương phi, Trần Băng Băng, cũng là nghĩa nữ của Hoàng thượng và Hoàng hậu.” Xong, Minh nhật lại nhìn Băng Băng nhu tình nói “Băng Nhi, vị này là Thái tử nước  Âu Dương Quốc, Âu Dương Hạo. Nữ tử bên cạnh hắn là muội muội của hắn, Âu Dương Ngọc”.

“Lúc nãy quá kích, có gì đắc tội với hai vị, xin hai vị thứ lỗi” Băng Băng lạnh nhạt nói.

“Không đánh không quen, ngược lại ta lại thích tính cách của vương phi.” Âu Dương Ngọc mở miệng nói. Giọng nàng trong như nước, thanh như chuông và mang vài nét trẻ con. 

“Đa tạ.” Băng Băng gật đầu một cái.

“Nè, ngươi là nghĩa nữ của cô cô à, vậy ngươi phải gọi ta một tiếng biểu tỷ đó” Âu Dương Ngọc xách váy ngồi cạnh Băng Băng, cầm lấy bàn tay của nàng. Nhưng có vẻ kích động quá, mà tay của Băng Băng đang bị thương nên khi Âu Dương Ngọc nắm tay Băng Băng, nàng thoáng nhíu mày một cái rồi nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay của Âu Dương Ngọc. 

Minh Nhật thấy vậy, khuôn mặt lạnh đi, hắn không nói câu gì, cầm hai bàn tay của Băng Băng, đi lên gần miệng thổi. Băng Băng thấy hành động của Minh Nhật, trong lòng ngọt như mật. Nở nụ cười trấn an, Băng Băng nói “Ta không sao, chàng đừng lo”.

Lan Nhi Tình Nhi đứng một bên cho Âu Dương Ngọc một ánh mắt không mấy thiện cảm. Làm tiểu thư của bọn họ đau, người đó chính là kẻ thù của bọn họ. 

Âu Dương Ngọc mới đầu chưa hiểu chuyện gì, về sau, nhìn bàn tay băng bó của Băng Băng, nàng gãi đầu cười gượng. Ngại ngùng quay trở lại chỗ ngồi, Âu Dương Ngọc xấu hổ không dám nhìn mặt của Băng Băng. Ai, nàng thật là hậu đậu mà…

Âu Dương Hạo thấy muội muội mình thất lễ như thế, đành cười hòa. “Muội muội của ta bị ta chiều hư rồi, vì vậy nó không hề có quy củ làm cho hai vị chê cười. Mong hai vị đừng so đo với tiểu nữ tử được không?”

“Thái tử nói quá, ta không so đo với công chúa đâu” Băng Băng lạnh nhạt nói. Xong, nàng lấy từ trong ngực ra lệnh bài bằng bạc, đặt lên bàn nói “Thứ này có phải của các người không?”.

Âu Dương Hạo cầm lệnh bài lên, tỷ mỉ ngắm nhìn. Âu Dương Ngọc nghe đến lệnh bài liền bỏ qua xấu hổ, nhìn thật kĩ lệnh bài trên tay hoàng huynh của nàng. Một lúc lâu sau, nàng nói “Lệnh bài này đúng thật là của gia tộc Âu Dương nhưng không phải là của gia tộc”.

“Cái gì mà đúng với không đúng, công chúa nói rõ cho ta được không?” Băng Băng nhíu mày nói.

“Chuyện này phải kể từ đầu. Nhà Âu Dương chúng tôi rất phức tạp. Nếu các vị không ngại ta xin kể rõ đầu đuôi.” Nhóm người Băng Băng im lặng, hắn biết ý nói tiếp, “Tổ tiên chúng tôi xuất thân từ một hiệp khách giang hồ. Một lần tình cờ, ông gặp được một nữ nhân. Nữ nhân đó không biết lai lịch như thế nào chỉ biết bà được gọi là Nguyệt Nhi, nhưng bà là một nữ nhân rất cường hãn. Hai người yêu nhau nhưng lại gặp nhiều trắc trở. Cuối cùng, nữ nhân đó tự mình sáng lập ra một tiểu quốc, bà chỉ muốn tình yêu của bà được chúc phúc. Tiểu quốc đó, nhờ có tổ tiên đã trở thành một trong ba cường quốc lớn. Rồi tình yêu của bọn họ được mọi người chúc phúc. Nhưng, người càng ngồi trên cao thì càng có nhiều điều thân bất do kỉ” Âu Dương Ngọc dừng một lúc, thở dài nói “Bình quốc được vài năm, tổ tiên Âu Dương dưới gối vẫn chưa có đứa con trai nào. Một đại thần mới đưa con gái của hắn vào hậu cung của ông. Không thể từ chối, ông đành đồng ý, Nguyệt Nhi cũng đồng ý. Nhưng, vị tiểu thư kia lại có dã tâm rất lớn, sau khi thành công mang long thai, nàng ta liền ỷ vào đó, chèn ép hoàng hậu. Không chỉ chèn ép bà, nữ nhân kia còn chèn ép cả công chúa do hoàng hậu sinh. Cuối cùng, không thể nào nhìn được nữa, bà mới lập ra một tổ chức ngầm để bảo vệ những con gái của bà. Tổ chức đó được lấy tên là Nguyệt, và lệnh bài được khắc tỷ mỉ có một bông hoa Bát Tiên. Kĩ thuật làm lệnh bài này rất đặc biệt, chỉ được truyền cho các thế hệ người đứng đầu của tổ chức, người khác không thể nào làm được. Còn nữ nhân kia, sau khi sinh ra được một hoàng tử liền được phong làm quý phi. Nhưng bà ta không biết điểm dừng, luôn luôn thủ thỉ hãm hại hoàng hậu bên tai hoàng thượng. Đến một lần, hoàng hậu bị bà ta hãm hại thông dâm với dã nam nhân, hoàng thượng giận quá, đem nhốt hoàng hậu vào đại lao, hôm sau tử hình. Ngày tử hình, hoàng hậu một thân lạnh nhạt, nhìn thẳng hoàng thượng, buông xuống một lời nguyền. Bà nói, chỉ có con cháu của bà mới có thể sinh được con trai nối dõi, còn bất kì nữ nhân không phải chính thất không bao giờ sinh con được. Vừa nói xong, sau đó hoàng hậu cắn lưỡi tự tử. Lời nguyền của bà vừa nói, hoàng tử kia liền chết yểm, quý phi kia từ đó cũng không thể sinh con. Trước khi chết, hoàng hậu đã đưa lại lệnh bài cho đại công chúa, bà muốn nàng dùng cả tính mạng bảo hộ cho những muội muội của mình”

“Chuyện này có gì liên quan đến phải với không phải trong lời vừa nãy của ngươi” Băng Băng lạnh nhạt nói.

“Chuyện chưa kết thúc ở đó, Âu Dương hoàng thượng vì không có nhi tử, mà đại công chúa lại không thua kém gì nam nhân nên ông ta đã lập nàng làm vương hậu. Vương hậu đó ngồi trên vương vị được hai năm thì lại yêu một tên giang hồ khi người đi vi hành. Về cung, bà liền giao cho hắn ta hết mọi vương quyền, còn bà thì lui về hậu cung. Bà nói, thân nữ nhi, bà không hợp với quan trường, vì vậy bà muốn trao toàn quyền cho phu quân. Dù bị tất cả đại thần phản đối, nhưng bà vẫn khăng khăng làm theo ý bà, đã vậy lệnh bài chủ bà còn làm ra hai cái, một cái bằng bạc đại biểu cho chủ nhân, lệnh bài bằng ngọc đại diện cho chủ nhân phu nhân” Âu Dương Ngọc dừng lại uống một ngụm trà rồi lại tiếp tục kể lại “Sau khi lên ngôi được vài năm, hậu cung của Âu Dương hoàng tân thời liền nạp mĩ nữ liên tục, hoàng hậu bị lạnh nhạt. Âu Dương hoàng túng dục quá độ, bỏ quên chiều chính, hoàng hậu nuốt đau phế ngôi của hắn, trục xuất hắn ra khỏi quốc. Nhưng ai ngờ, tên đó vừa ra khỏi quốc liền sử dụng võ công hắn học được ở Nguyệt lập ra một tổ chức tà giáo. Và tổ chức đó là Vô Tà cung. Lệnh bài trên tay vương phi nguồn gốc là từ Âu Dương quốc chúng tôi, nhưng nó không phải là của Âu Dương quốc mà là của Vô Tà cung”.

“Vô…Tà…cung” Băng Băng nghiến lợi nói. Thì mới hận cũ, nàng thề, nàng không băm vằm vô tà cung ra trăm mảnh thì nàng sẽ không được sống yên ổn.

////////////////////////////////Ta là phân tuyến ngăn cách//////////////////////////////

Sau buổi nói chuyện với huynh muội Âu Dương, Băng Băng liền quyết định ở lại trấn này vài ngày. Cuối cùng, nàng quyết định chưa về kinh thành vội, nàng muốn trả lại Trần gia trang nghĩ cách đối phó với Vô Tà cung, đem người trên dưới Vô Tà cung một đám băm vằm thành trăm mảnh. Nàng cũng đã có ý bảo huynh đệ muội Phong Thiên này cùng huynh muội Âu Dương về kinh thành, nhưng nàng lại bị bọn họ từ chối. Ở được vài ngày, nàng liền cáo biệt huynh muội Âu Dương rồi trở lại Trần gia trang. Trước khi đi, Băng Băng cũng nhờ huynh muội Âu Dương giữ bí mật chuyện hôm nay cho bản thân nàng. Băng Băng định giải quyết Vô Tà cung thật nhanh rồi trở lại kinh thành, chăm sóc nghĩa mẫu. Nhưng, Băng Băng thật không ngờ, chuyến đi này mất một năm. Không chỉ vậy, còn làm cho nàng tan nát cõi lòng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.