Không biết hiện tại đã bao lâu kể từ lúc bọn họ bị giam ở đây, nhưng đoàn người Băng Băng đi cũng cảm thấy rất lâu rồi. Ai cũng cảm thấy bụng mình đang đánh trống mà bọn họ vẫn chưa có thoát ra khỏi cái mê cung chết tiệt này. Đi đến đâu, bọn họ đều nhìn thấy đầu lâu xương sọ, nhìn mà lạnh hết cả người. Trong Hắc lao này có một không khí rất là quỷ dị. Nó làm cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng, như thể nơi đây là nơi của ma quỷ vậy.
“Oaoaoaoa…thật ra nơi đây là cái nơi quái quỷ gì vậy? Đi mãi không thấy lối ra là sao?” Trúc Chi uể oải ai oán. Biết phải rơi vào cái hoàn cảnh chết tiệt này, nàng thà đắc tội với Vô Tà cung chứ không đồng ý cho mọi người đến cái nơi chết tiệt này.
“Đúng a, chúng ta đang ở cái nơi chết tiệt gì vậy? Nơi này chẳng khác gì mê cung vậy”Trần Linh Đang ngồi bệt xuống, dựa lưng vào tường nói.
“Đang Đang, Linh Nhi biết tỷ là một nữ tử rất gan dạ. Nhưng tỷ có cần ngồi cạnh một bộ xương khô để chứng minh không? Thật đáng sợ mà…” Trần Linh Linh run sợ trốn sau lưng Trần Tiên Sinh nói. Nơi này thật là đáng sợ, toàn là người chết.
Nghe Trần Linh Linh nói vậy, Trần Linh Đang nhìn sang bên trái rồi nhìn sang bên phải của mình. Lúc nãy nàng không để ý, bây giờ nàng mới phát hiện, hai bên trái phải của nàng, mỗi bên đều có một bộ xương người. Đáng sợ nhất là bọn chúng đều quay mặt về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-so-bon-vuong-o-day/2386714/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.