“Vậy nó là con gì?” Trúc Chi nhíu mày nhìn Tiểu Bạch. Nhìn qua nàng còn tưởng nó là Bạch Hồ. Nhưng nàng cũng chưa thấy mặt con Bạch Hồ nào lại giống mèo như vậy, lại còn chòm lông giữa trán màu đen hình mặt trăng kia nữa. Nàng càng ngày càng tò mò rồi.
“Tiểu Bạch là một linh thú cấp cao.” Băng Băng lạnh nhạt nói, thuận tiện vuốt lông cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch thấy vậy, nhắm mắt nằm vắt ngang trên vai nàng hưởng thụ, miệng thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng “grừm… grừm” đầy thoả mãn.
“Linh thú? Nó? Tiểu Băng Băng, tẩu có đùa không? Nói nó là một linh thú mới sinh còn có thể chấp nhận được.” Trúc Chi khó tin hỏi. Linh thú cấp cao nàng gặp không ít, đã thế còn có một con. Những con linh thú cấp cao nó to gấp mấy lần một người trưởng thành, làm gì có con nào nhỏ như lòng bàn tay như Tiểu Bạch này.
Tiểu Bạch nghe thấy có người coi thường nó, mắt ngọc mở lớn biểu hiện sự giận dữ, bộ lông trắng như tuyết dựng đứng lên. Miệng nó phát ra tiếng gầm gừ đầy tức giận, nhưng Tiểu Bạch đang trong hình dạng đáng yêu thế này, tiếng gầm gừ của nó không doạ được Trúc Chi, ngược lại làm mắt của Trúc Chi sáng lên, không nhịn được hô: “Oaaaaa, Tiểu Bạch thật là đáng yêu.”
Cảm thấy Tiểu Bạch sắp sửa biến lớn, Băng Băng ôm Tiểu Bạch vào lòng, gãi gãi cổ nó. Nàng biết, Tiểu Bạch dù mạnh mẽ đến mấy nhưng ở cạnh nàng nó không khác gì một con tiểu miêu, rất ham chơi ham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-so-bon-vuong-o-day/2386681/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.