Chương trước
Chương sau
Khi tỉnh lại, ta biết mình mang thai rồi.

Tính thời gian, có lẽ là từ hôm sinh thần ta.

Sự tình phát triển nhanh đến mức trở tay không kịp.

Khuôn mặt Dung Trạch không giấu được sự vui mừng, hắn cứ như vậy cho đến khi ta tỉnh lại liền trở nên dịu dàng, ân cần nắm lấy tay ta cầu xin: “Sắt Sắt, chúng ta làm lại từ đầu được không? Ta biết là ta đã làm quá rồi, ta chỉ là muốn báo thù cho nàng thôi. Ta sai rồi, ta xin lỗi, Sắt Sắt, sau này chúng ta sống hạnh phúc cùng nhau có được không?”

Đột nhiên trong bụng xuất hiện một sinh mệnh mới, chuyện này làm ta mãi chưa định thần lại được. Ta cũng đã không còn sức lực để đẩy tay hắn ra nữa, chỉ có thể vô lực nói: “Dung Trạch, ngươi còn muốn lợi dụng ta bao lâu nữa? Dư đảng cũng đã bị ngươi tóm gọn, Tần Diệp cũng đã đánh thắng bao nhiêu trận cho ngươi như vậy, ngươi còn muốn gì nữa? À, ngươi còn muốn lợi dụng ta sinh cho ngươi một hài tử, phải không?”

Hắn bất giác nắm chặt tay ta: “Sắt Sắt, đừng nghĩ như vậy nữa được không?”

Ta nhắm mặt lại, nhếch miệng cười: “Hài tử? Con người ngươi bẩn như vậy, xứng sao?”

Hắn im lặng một hồi lâu, ta cũng không còn tâm tư thăm dò xem sự trầm mặc của hắn có phải là đang phẫn nộ hay không?



Thái y nói do trước đây ta đã bị thương quá nhiều nên thân thể suy nhược, nếu như nổi giận nhiều quá, thai nhi sẽ bị ảnh hưởng, cần tĩnh tâm an dưỡng. Dung Trạch biết ta không muốn gặp hắn liền ngầm cho phép Triệu Minh Minh đến chăm sóc ta.

Tiểu cô nương này vừa nhìn thấy ta đã la lên: “Cao Nhược Vân, ngươi muốn chết hả, làm bản thân ra như thế này?”

Như thế nào cơ? Chẳng qua chỉ là mấy ngày nay tốn chút sức lực đối chọi với Dung Trạch, nên đụng chạm vào đâu đó gây ra những vết thương nhỏ, lúc trước ta và hắn lúc tức giận còn làm quá đáng hơn nhiều, so với bây giờ thì trông còn đáng sợ hơn nhiều.

“Nếu như ta chết thì đây không phải là một chuyện tốt sao?”

“Bây giờ ta không muốn tranh cãi với ngươi. Ta đến đây, chủ yếu là để tránh Tần Nhàn, thuận tiện chăm sóc ngươi luôn.”

Sau khi chuyện của Cao Trường Phong bị bại lộ, Tần Nhàn nhất thời phong quang vô hạn, có lẽ nàng ta ý thức được mình là hoàng hậu nên có thể làm gì cũng được, vậy nên càng hung hăng làm càn. Triệu Minh Minh cuối cùng cũng nhìn rõ được bộ mặt thật của nàng ta, không chịu đựng được, mới chạy đến chỗ ta tránh nạn.

Nhưng ta thì lại bị phiền chết đi được, một tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi đầu, lại suốt ngày càm ràm hơn cả một lão mẫu.

“Cao Nhược Vân, ăn cơm đi, ngươi không thể nhịn đói lâu như vậy, có hiểu không? Còn nữa, sao ngươi lại mặc ít như vậy, không lạnh sao? Thuốc cũng phải uống, này, sao bây giờ ngươi lại không nói chuyện thế hả? Rõ ràng lúc trước ngươi hay mắng người lắm mà…”

Ta ngắt lời nàng ấy: “Ngươi thích bị mắng hả?”

Nàng ta lè lưỡi: “Vậy thì thôi đi, ha ha.”

Triệu Minh Minh nói hồi nhỏ nàng ấy cũng thường bị người khác ức hiếp, nhưng may mắn hơn vì có ca ca thanh mai trúc mã luôn giúp đỡ hắn. Ca ca đó là một người bán lụa Vân Cẩm, cho nên nàng ấy luôn mong có một ngày có thể khoác trên người bộ y phục được làm bằng lụa Vân Cẩm, sau đó đứng trước mặt người đó.

Chẳng trách khi ta giành vải với nàng ấy, nàng ấy lại tức giận như vậy.

“Thật ra thì sau này nghĩ lại cũng thấy không cần thiết nữa, dù sao ta cũng không thể gặp lại huynh ấy nữa. Ta biết hiện tại ngươi cảm thấy ta rất phiền, nhưng ta thì không thấy ngươi phiền chút nào. Ít ra thì ngươi cũng thẳng thắn hơn Tần Nhàn và Dao mỹ nhân kia. Hơn nữa chuyện của ngươi và bệ hạ, bệ hạ cảm thấy ngươi vì tên thái giám kia mà tức giận, thực ra ta cảm thấy, ngươi giận dữ là vì bệ hạ đã lừa dối, thậm chí là lợi dụng ngươi. Hai người giống như hai đứa trẻ con ấu trĩ, suy nghĩ rất nhiều nhưng lại không nói ra cho nhau nghe, như thể muốn làm ngạt chết đối phương.”

"Choang!"

Bát thuốc trên tay ta rơi xuống, trên mặt đất rải rác những mảnh sành sứ.

Triệu Minh Minh đang thao thao bất tuyệt cũng cũng phải ngừng lại nhìn ta, ta bắt gặp ánh mắt nàng ta liền cười nhạt: “Thật ngại quá, có chút ồn ào nên ta bị trượt tay.”

“Ta không tin đâu.”

Nhưng mấy ngày sau, ta lại làm vỡ bát tiếp, lần này là trượt tay thật.

Triệu Minh Minh nói với ta, Tần Nhàn cũng mang thai rồi.

Trong vài ngày Dung Trạch không tới tìm ta, hắn đã ở lại Khôn Ninh cung.

Ngày thứ hai sau khi tin tức này được truyền đi, Dung Trạch muốn gặp ta.

Ta gần đây rất sợ lạnh, cả ngày nằm bất động trên giường, Triệu Minh Minh mang đến chỗ ta một cái lò sưởi, sau khi đắn đo một lúc cũng lên tiếng: “Bệ hạ đã đứng bên ngoài chờ mấy canh giờ rồi, Cao Nhược Vân, ngươi thật sự không muốn gặp bệ hạ sao? Nếu có hiểu nhầm gì thì sao?”

Ta không trả lời, cứ để mặc hắn đứng ngoài đó chịu gió chịu rét 3 ngày liền.

Ngày thứ tư, ta mới để hắn vào. Hắn bước vào, đứng ngoài cửa cởi áo choàng, xoa xoa khuôn mặt đã đỏ ửng lên vì lạnh, sau đó mới cẩn trọng bước tới bên giường ta.

“Sắt Sắt.” Lời nói của hắn trở nên ngập ngừng, “Ta không động vào nàng ta.”

Thật ra, ta không ngạc nhiên chút nào, làm gì có chuyện mới một ngày mà đã “dính chưởng” luôn, thủ đoạn này của Tần Nhàn ta trông không hề vừa mắt tí nào.

Chỉ là mấy ngày nay ta đang suy nghĩ những lời của Triệu Minh Minh, rốt cuộc ta đang tức giận cái gì?

Ta hận Cao Trường Phong, nhưng khi hắn ta bị tra tấn thành như thế, ta cũng không hề vui. Ta hận gia tộc ta, nhưng lúc bọn họ bị giết, ta cũng không hề vui vẻ. Ta hận Dung Trạch, nhưng ta làm tổn thương hắn hết lần này đến lần khác, để hắn đứng ngoài chịu rét, ta cũng không hề vui.

Triệu Minh Minh nói ta sống vậy rất mệt mỏi, ta hoàn toàn không cần phải mệt mỏi như thế.

Nhưng ta không biết, bao nhiêu ân ân oán oán như vậy, ta nên buông bỏ cái gì mới có thể khiến bản thân không phải mệt mỏi như thế này.

Thực ra rất muốn nói chúng ta hãy bỏ qua chuyện cũ đi, nhưng lời cứ chuẩn bị nói ra dường như lại có thứ gì đó ngăn lại.

Dung Trạch không nói gì thêm nữa, cứ thế mà sợ hãi rời đi.

Ta ngày càng không thích ra ngoài, chỉ có thể nghe Triệu Minh Minh kể xem trong cung đang xảy ra chuyện gì.

Tần Nhàn thực sự mang thai rồi, nhưng không phải của Dung Trạch, nghe nói là của một thị vệ nào đó trong cung nàng ta.

Sự việc này bị lộ ra ngoài vào đêm Trừ Tịch, vừa lúc Xương quốc đại thắng Đột Quyết, tin thắng trận được truyền đến hoàng cung mới có thể giữ cho Tần Nhàn một mạng. Tần Nhàn vẫn là hoàng hậu, chỉ là Khôn Ninh cung trở thành lãnh cung.

Qua vài ngày, Tần Nhàn tự vẫn bằng dải lụa trắng.

Chuyện này được Dung Trạch giấu không cho truyền ra tiền tuyến, đợi đến khi Tần Diệp hồi cung, đã là khai xuân rồi.

Nhưng hài tử trong bụng ta lại không thể chờ tới mùa xuân.

Nó quá yếu.

Ngày ta sinh non, hắn đang ở ngự thư phòng cùng mấy vị đại thần thương nghị xem làm thế nào để âm thầm đoạt được binh quyền của Tần Diệp. Sau khi hay tin, hắn bỏ lại tất cả để đến tìm ta. Ta chằm chằm nhìn hắn nhưng không dám lại gần, khuôn mặt anh tuấn kia vừa thân thuộc lại vừa xa lạ.

“Dung Trạch, đợi khi mọi thứ kết thúc, ngươi tha cho ta đi.”

Nợ nần giữa ta và Dung Trạch có tính thế nào cũng không rõ, cũng không biết nên buông bỏ cái gì, vậy chi bằng buông bỏ tất cả.

Rõ ràng Dung Trạch đang cố gắng kìm nén cơn giận, đôi môi mím chặt lại lại thành một đường thẳng. Hắn nhìn ta hồi lâu, rồi cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Ta nói rồi, cả đời này nàng cũng đừng mong chạy thoát khỏi ta. Năm đó cũng vậy, hiện giờ cũng vậy.”

“Sắt Sắt, đợi đến khai xuân, hi vọng nàng trở thành hoàng hậu của ta.”

“Hi vọng chúng ta sẽ có thể cầm sắt hoà minh.”

Hắn đang rất mong đợi mùa xuân, nhưng bên ngoài tuyết rơi từng đợt trắng xoá, như thể mùa đông sẽ không bao giờ qua đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.