Khi tỉnh lại, ta biết mình mang thai rồi.
Tính thời gian, có lẽ là từ hôm sinh thần ta.
Sự tình phát triển nhanh đến mức trở tay không kịp.
Khuôn mặt Dung Trạch không giấu được sự vui mừng, hắn cứ như vậy cho đến khi ta tỉnh lại liền trở nên dịu dàng, ân cần nắm lấy tay ta cầu xin: “Sắt Sắt, chúng ta làm lại từ đầu được không? Ta biết là ta đã làm quá rồi, ta chỉ là muốn báo thù cho nàng thôi. Ta sai rồi, ta xin lỗi, Sắt Sắt, sau này chúng ta sống hạnh phúc cùng nhau có được không?”
Đột nhiên trong bụng xuất hiện một sinh mệnh mới, chuyện này làm ta mãi chưa định thần lại được. Ta cũng đã không còn sức lực để đẩy tay hắn ra nữa, chỉ có thể vô lực nói: “Dung Trạch, ngươi còn muốn lợi dụng ta bao lâu nữa? Dư đảng cũng đã bị ngươi tóm gọn, Tần Diệp cũng đã đánh thắng bao nhiêu trận cho ngươi như vậy, ngươi còn muốn gì nữa? À, ngươi còn muốn lợi dụng ta sinh cho ngươi một hài tử, phải không?”
Hắn bất giác nắm chặt tay ta: “Sắt Sắt, đừng nghĩ như vậy nữa được không?”
Ta nhắm mặt lại, nhếch miệng cười: “Hài tử? Con người ngươi bẩn như vậy, xứng sao?”
Hắn im lặng một hồi lâu, ta cũng không còn tâm tư thăm dò xem sự trầm mặc của hắn có phải là đang phẫn nộ hay không?
Thái y nói do trước đây ta đã bị thương quá nhiều nên thân thể suy nhược, nếu như nổi giận nhiều quá, thai nhi sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-sac/2561064/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.