Lần đầu tiên ta gặp hắn, là trong ngày đại hôn của ta.
Trong tay hắn cầm thanh kiếm dài nhuốm đẫm máu, dẫm qua thi thể phụ hoàng và phò mã của ta, từ từ bước về phía ta.
Vì bị khuất sáng, ta không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nghe rõ giọng nói trong trẻo của hắn, từng từ từng chữ, như bị hút hồn.
“Nghe danh dung mạo của công chúa Trường Ninh đã lâu, hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyền.”
1.
Trường Ninh công chúa, chẳng qua chỉ là ngôi sao chổi có tiếng ở Thuỵ quốc.
Vào ngày ta được sinh ra, có vô số cá chết nổi lên ở hồ sau hoa viên, con nào con nấy bụng cũng trắng phớ, giống như đang bồi táng cho người mẫu phi vì khó sinh ta mà chết.
Mà cũng từ năm đó thiên tai, thảm hoạ ở Thuỵ quốc xảy ra triền miên. Khi thì một năm lũ lụt, lúc thì 3 năm hạn hán, phía bắc quân Đột Quyết xâm lược, phía Nam thì bị Xương quốc nhăm nhe như hổ đói.
Đợi đến khi ta 18 tuổi, cuối cùng cũng phải xuất giá, đất nước này cũng đã lụi bại.
Thậm chí quốc vương của Xương quốc không biết đã lẻn vào hoàng cung từ lúc nào, vào ngày đại hôn của ta, giết phụ hoàng và các hoàng huynh của ta, ngỗ ngược bắt ta về thành của hắn.
Thuỵ quốc diệt vong, còn ta thân là công chúa duy nhất của Thuỵ quốc, một thiên sát cô tinh nổi tiếng, vẫn còn sống, lại còn được sống trong nhung lụa giàu sang, vô vàng ân sủng, quả thực rất ung dung tự tại.
“Chẳng trách đã làm cho Dao mỹ nhân phải nhiều lời, đội lên đầu bổn cung cái mũ hồ ly tinh, yêu nữ hoạ quốc.”
Ta nhẹ nhàng cúi người xuống, nâng cằm người trước mặt lên, nhẹ nhàng cười nói:
“Đáng tiếc, e là mỹ nhân đã quên, cứ coi như bổn cung là tàn dư của triều trước, nhưng trong người vẫn đang chảy dòng máu công chúa, nói cái gì, làm cái gì cũng không đến lượt thứ tiện tì xuất thân thấp hèn như ngươi nhiều lời.”
Lúc này Dao mỹ nhân đang nửa quỳ nửa đứng trên đất, vài cung nữ của ta ép nàng ta xuống, không để nàng ta đứng dậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay của nàng ta sưng lên một bên vì hứng trọn một cái tát của ta, tóc tai bù xù. Đôi mắt hạnh ngân ngấn lệ, trông có chút đáng thương, khác hẳn với bộ dạng cố làm ra vẻ thuận mắt như mọi ngày.
“Vậy thì đã sao?” Nàng ta vùng vẫy không được, liền nghiến răng nghiến lợi: “Cao Nhược Vân, Thuỵ quốc của ngươi sớm đã diệt vong. Cứ cho là hiện tại ngươi mê hoặc quân thượng, nhưng không phải ngay đến cả danh phận cũng không có hay sao, haha, công chúa như vậy so với những nữ tử thanh lâu có…”
“Bốp…”
Ta tát vào một bên mặt còn lại của nàng ta, rồi xoa xoa cổ tay của mình, không thèm nhìn nàng ta đang ngã trên mặt đất, chỉ nhẹ giọng nói: “Hôm nay thời tiết không tồi, trong cung đã lâu không có người chết rồi.”
Dao mỹ nhân bị đánh cho đến chết, thi thể bị tuỳ tiện ném ở một bãi tha ma.
Vào đêm nàng ta chết, Dung Trạch đến cung của ta cười không ngớt.
Ta dựa vào chiếc tháp nhỏ chợp mắt một lúc, không muốn để ý đến hắn. Hắn liền nghiêng người về phía trước, đè ta xuống hôn, hôn đến khi toàn thân ta mềm nhũn ra, không thể thở nổi.
Vì vậy, khi hắn vừa buông ta ra, ta tức giận cắn hắn một cái. Hắn lau đi vệt máu ở khoé miệng, đôi môi đỏ tươi cong lên, thật giống yêu nghiệt: “Hôm nay nàng nóng giận thế.”
Ta giễu cợt: “Bệ hạ không phải thích người hay tức giận sao?”
Năm đó, hắn bắt ta tới đây, tuỳ tiện vất ta vào một cung điện không ngó ngàng gì tới. Ngay đến cả cung nữ thái giám còn dám trèo lên đầu ta mà ức hiếp, bắt ta đội cái nắng như thiêu đốt của những hôm đầu hạ quỳ trước điện Trường Lạc.
Lúc đó, Dung Trạch đi ngang qua, từ trên kiệu bước xuống, cúi xuống nâng cằm ta, nụ cười giống như trong ngày đại hôn của ta: “Dù sao nàng cũng là công chúa, lại có thể chịu đựng như vậy sao?”
Ta cụp mắt xuống không thèm nhìn hắn, hắn liền bóp chặt cằm ta, nói như đang nghiến răng nghiến lợi: “Cao Nhược Vân, năm đó nàng lăng nhục ta thế nào, đều quên rồi sao? Những thủ đoạn năm đó của nàng nữa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]