Sau này khi nhớ lại buổi sinh nhật, điều khắc sâu trong tim cô không phải là nỗi bất ngờ khi thấy ánh đèn lung linh và chiếc bánh kem đặt trên bàn mà là những điều lãng mạn cô gặp trên đường về nhà.
Bánh sinh nhật mà cô mong ước, quà, hoa hồng và chocolate, thứ gì cũng có.
Mặc dù không phải do tự tay Cố Tầm đưa tới, nhưng anh lại giao tình yêu đó cho những người bình thường, không hề xa lạ để nó đến với cô. Điều đó khiến Nhạc Thiên Linh cảm thấy mình là một người may mắn, cảm thấy cả thế giới đều yêu mến cô.
Trong khoảnh khắc nước mắt rơi xuống đất, cô chăm chú nhìn Cố Tầm, ánh mắt vẽ theo đường nét. Cuối cùng Nhạc Thiên Linh tự nhận định mình không phải là người cầu kỳ, chỉ tại cô chưa gặp người nào khiến bản thân phải rơi nước mắt trong ngày sinh nhật thôi.
Lúc ôm hôn nồng nhiệt, cô chỉ mong mình mãi mãi tươi trẻ, còn giờ khắc này, cô chỉ muốn một đêm bạc đầu.
Đêm hôm đó là khoảng thời gian duy nhất mà anh và cô có thể thả lỏng. Bọn họ ở nhà nấu một bữa tối vụng về, làm nhà bếp lộn xộn lung tung beng. Ăn xong lại ăn bánh kem, sau đó dựa sát vào nhau ngồi xem phim trên ghế sa lon.
Nhạc Thiên Linh không nhớ bộ phim chiếu cái gì, cũng không biết mình ngủ lúc nào.
Sáng hôm sau, cô ngồi dậy trong lồng ngực của Cố Tầm, thấy bầu trời vẫn tờ mờ sáng, một màu đen nhánh nhưng cả người đều tràn trề sức lực.
Nỗi ủ rủ khi bị Vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-rung-dong-vi-anh/574516/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.