Chẳng phải Nhạc Thiên Linh không có cảm giác gì, hai ngày qua cô đã thầm nghĩ về tâm tư của Cố Tầm. Nhưng khi nghe người ngoài như Ấn Tuyết dứt khoát vạch trần, cô vẫn hơi ngỡ ngàng.
Nhạc Thiên Linh nhớ rõ từng câu mà Cố Tầm nói với mình vào ngày cô tỏ tình.
Anh nói bây giờ không thích cô, sau này cũng sẽ không thích cô. Cô không phải là gu của anh.
Sau một hồi suy nghĩ, Nhạc Thiên Linh mơ màng mang dép bước vào phòng, còn Ấn Tuyết bên kia thì vẫn đang không ngừng nhắn tin.
Ấn Tuyết: Thế cái người kia là ai vậy? Đồng nghiệp à? Đẹp trai không? Có cao không?
Ấn Tuyết: Tao thấy được lắm ấy! Con trai như thế này bây giờ hiếm hoi, toàn là miệng lưỡi trơn tru ba hoa nhưng biết hành động thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Ấn Tuyết: Ui Cố Tầm với không Cố Tầm đi hết CMN đi, mày còn cả một cánh rừng cơ mà!
Cô cúi đầu nhìn nội dung tin nhắn, không biết nói gì.
Vậy bây giờ anh nghĩ cái gì? Tâm tư của con trai thật khó nắm bắt.
Cô ngồi ngoài mép giường, xoa mặt, bật đèn ngủ, đúng lúc nhìn thấy bộ bàn phím ở cạnh máy vi tính. Bởi vì đã chuyển nhà, không gian cũng khá rộng nên Nhạc Thiên Linh nhờ ba mình gửi cái bàn phím này qua cho cô.
Cô chỉ vừa gỡ hộp, chưa kịp lắp. Khi không có điện, cái bàn phím nhìn vẫn bình thường không có gì lạ, y như mấy bàn phím khác. Nhạc Thiên Linh lại nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, dường như đã rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-rung-dong-vi-anh/574486/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.