Khi điện thoại của Tưởng Tuấn Nam rung điên cuồng, lúc đó cậu ta đang chơi bời nhảy nhót trong một quán bar nhỏ ở Lệ Giang. Tới khi cậu ta đi xuống từ sàn nhảy, bạn bè mới nhắc nhở là có người gọi điện. Cậu ta cầm điện thoại lên nhìn, có mấy cuộc gọi nhỡ từ ông trời con.
“Chuyện gì thế?!”
Tưởng Tuấn Nam vội vã đi ra khỏi quán bar, mém chút nữa vấp cửa té lộn mèo, “Sao mà gấp thế? Mày vẫn ổn chứ?”
Đầu kia truyền tới giọng nói lạnh như băng của Cố Tầm.
“Mày nói cái gì với Nhạc Thiên Linh?”
“Hả?”
Tưởng Tuấn Nam không kịp phản ứng, “Tao có nói gì đâu, tao với cậu ấy cũng có thân đâu.”
Cậu ta nói xong câu này thì ngẩn ra trong phút chốc, bước chân dừng ngoài cửa, “À… Mày nói chuyện trong thang máy ấy hả, mày biết rồi sao?”
Đầu kia điện thoại, Cố Tầm nhắm mắt hít sâu một hơi.
Có chuyện như thế thật.
Vừa nãy anh hỏi Nhạc Thiên Linh xem bạn cùng phòng nói cái gì, có vẻ cô không muốn nhắc tới, chỉ bảo “cậu ta thấy tôi rất phiền” rồi dời đề tài. Chơi game xong, anh lập tức đi hỏi Tưởng Tuấn Nam. Người bạn cùng phòng tiếp xúc với Nhạc Thiên Linh chỉ có mỗi cậu ta.
“Thì là hôm đó tao xuống lầu lấy đồ ship, tao có hỏi mày là sao từ chối Nhạc Thiên Linh, mày nói cậu ấy rất phiền. Điện thoại tao không nhạy lắm nên giọng mày phát ra ngoài bị cậu ấy nghe thấy. Để tao nói, lúc ấy tao không hề cố ý, tao —— ”
“Người anh em.” Cố Tầm đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-rung-dong-vi-anh/574478/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.