Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, mùi thơm của dầu gội đầu tỏa ra theo làn khí lạnh. Giữa đêm hè oi bức mà lại có làn hơi mát lạnh, nhưng nó không thể nào đẩy đi không khí ngột ngạt lúc này.
Cố Tầm nhìn cánh cửa, khí nghẹn ở ngực không xuống mà cũng không lên được, cả người khô khốc không nói nên lời, làm anh kích động muốn nhấn chuông cửa mấy lần.
Nhưng cánh tay nâng lên rồi lại cứng đờ giữa không trung một hồi, cuối cùng Cố Tầm không ấn chuông mà xoay người mở cửa nhà mình.
Tưởng Tuấn Nam đã đứng đó từ lúc nào, bưng đồ ăn đặt ship, tò mò nhìn bạn mình. Cố Tầm đi vào nhà, cậu ta thấy anh đi thẳng vào phòng thì la lên: “Mày không ăn hả?”
Cố Tầm không quay đầu lại.
“Mày nghĩ tao ăn bế môn canh* chưa đủ à?”
* bị người khác đóng cửa không tiếp
Tưởng Tuấn Nam nuốt một ngụm cơm, không thể nén nổi sự tò mò, hỏi: “Không phải chứ, hai người gây lộn thế nào mà chuyện thành ra thế này vậy? Có phải lúc Nhạc Thiên Linh tỏ tình, mày nói cái gì khó nghe lắm đúng không?”
Nghe vậy, Cố Tầm đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, mặt đen đến đáng sợ.
Tưởng Tuấn Nam đột nhiên nói: “Gì thế? Tao đoán đúng rồi hả?”
Nếu đúng thật là như vậy thì cảm giác tội lỗi trong lòng cậu ta mới giảm bớt một chút. Tưởng Tuấn Nam vẫn chưa kể cho anh nghe chuyện xảy ra trong thang máy. Không dám nói, sợ phải ra sân bay giữa đêm khuya.
Thấy hoàn cảnh bấy giờ, cậu ta càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-rung-dong-vi-anh/574475/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.