Nhạc Thiên Linh cảm thấy Cố Tầm cũng rất hay. Chỉ một câu nói mà đã đẩy hết sự lúng túng cho người khác.
Nếu người trong câu chuyện không phải là mình, thì giờ phút này, cách để bớt lúng túng chính là trốn tránh.
Cậu nam sinh kia hiển nhiên không biết rõ hoàn cảnh bây giờ, chỉ biết mình là một con kỳ đà, ngượng ngùng sờ ót, quay đầu đi.
Kẻ đầu têu đi mất, để lại Nhạc Thiên Linh giải quyết vấn đề.
Ngoại trừ nở nụ cười gượng, cô không nghĩ ra cách nào khác.
“Ra là cậu không có làm rơi thẻ, vậy thì tốt quá.”
Nhạc Thiên Linh tỉnh bơ lui một bước, cười như không có chuyện gì, “Vậy… Năm mới vui vẻ.”
Nói xong, cô bình tĩnh xoay người. Cho đến khúc cua, chắc chắn bóng dáng mình đã khuất tầm nhìn của bọn Cố Tầm, cô mới chạy chậm đi.
Trở lại quán ăn, cô thở hổn hển, cúi mặt, giống như vừa trải qua một kiếp nạn.
Không cần mở miệng, Ấn Tuyết cũng biết chắc chắn câu chuyện không tiến triển như cậu ta nghĩ. Nhưng sao lại đến mức trưng ra biểu cảm này chứ?
“Vậy là sao? Không kết bạn WeChat được à?”
“Mày đừng nói nữa!”
Nhạc Thiên Linh ôm mặt, không chịu trả lời vấn đề của Ấn Tuyết.
Ở chung mấy năm, đáng lẽ cô phải biết cái đứa chơi hệ solo độc thân từ trong bụng mẹ này không đáng tin cậy. Mà hai người một đứa dám chỉ, một đứa dám nghe.
Bây giờ hay rồi, không chỉ không kết bạn WeChat được mà còn mất hết thể diện nữa.
Một lúc lâu sau, Nhạc Thiên Linh ổn định cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-rung-dong-vi-anh/574465/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.