Mười một giờ mười lăm, đã qua mười lăm phút từ lúc cửa ký túc xá đóng lại. Ấn Tuyết đang muốn gọi cho Nhạc Thiên Linh thì lập tức nghe tiếng động rất nhỏ từ cửa.
Mấy giây sau, Nhạc Thiên Linh mang theo hơi lạnh bên ngoài vào cùng.
“Mày về rồi à?” Ấn Tuyết ngồi trên giường, chậc chậc than thở, “Tao còn tưởng tối nay mày không về chứ, thật không có tiền đồ.”
Nhạc Thiên Linh vừa đứng dưới lầu xin dì quản lý ký túc xá một buổi trời, tiêu tốn quá nhiều sức lực, cô không còn tinh thần mà cãi vã với Ấn Tuyết.
Cô cởi áo khoác, uể oải “ừ” một tiếng, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm.
“Thế hôm nay sao rồi?” Ấn Tuyết ló đầu vào, tò mò hỏi, “Chuyện lễ giáng sinh thế nào?”
Lúc xuống xe, Nhạc Thiên Linh hỏi Cố Tầm như vậy cũng tại Ấn Tuyết gợi ý cho cô. Không nói còn đỡ, vừa nhắc tới là Nhạc Thiên Linh quên mất luôn chuyện mình phải đi tắm.
“Máy đoán xem cậu ấy nói gì? Cố Tầm nói lễ Giáng Sinh là sinh nhật chúa Giê Su, đâu phải sinh nhật cậu ấy! Sống tới giờ này mà chưa bao giờ tao thấy trường hợp nào như này!”
Nhạc Thiên Linh thở hổn hển, nói tiếp: “Na Tra học đại học bốn năm cũng biết nên làm gì, tại sao cậu ấy còn không hiểu tình cảm là gì chứ?!”
Ấn Tuyết: “…”
Đời này Ấn Tuyết cũng chưa từng thấy ai như này. Không biết có nên nói cho Nhạc Thiên Linh biết hay không, không phải người ta không hiểu tình cảm là gì mà là không muốn hiểu tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-rung-dong-vi-anh/574461/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.