Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Trán của Hạ Du Châu co rút đau đớn, cong chân húc em trai một cái, nói hắn im đi.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của Hà Dư, ấm áp dịu dàng: "Em trai em vẫn... hoạt bát như vậy."
Hạ Du Châu cười khan một tiếng, cảnh cáo chỉ Chu Thụ: "Đàn anh vẫn nói chuyện hàm súc như thế."
Năm đó, lần đầu tiên Hà Dư gặp Chu Thụ, cũng nói như thế, "Em trai em thật hoạt bát." Lúc đó còn nhỏ, nói hoạt bát chính là khen, bây giờ thì không phải thế nữa. Người hai mươi mấy rồi, trong ngành thể thao điện tử của bọn họ thì đã là tuổi sắp về hưu, còn được nói là hoạt bát, có thấy mất mặt không?
Hà Dư vẫn cười, không tiếp tục khách sáo nữa, che micro nhỏ giọng nói gì đó với người bên cạnh, sau đó hơi chút áy náy nói: "Bên này anh có chút việc, tạm thời không đi được. Nếu như không vội thì tối nay anh mời em ăn cơm, từ từ nói chuyện sau."
Có vội không?
Hạ Du Châu nhìn em trai bổ nhào ở trên giường, liều mạng nháy mắt với cậu, còn có bạn nhỏ tò mò nghiên cứu tóc đỏ trên đầu cậu mình: "Có hơi gấp, anh đang ở đâu, để em tới tìm anh."
Lúc trước tình hình nguy cấp, cậu nhờ Tư Quân giúp cậu tranh thủ một ngày, chuyện của ngày sau đó thì cậu phải tự mình giải quyết. Cậu nhóc ngây ngô ở bệnh viện, sáng nào cũng phải lấy máu xét nghiệm, thế thì không tài nào giấu giếm được chuyện chỉ tiêu cơ thể thay đổi. Đến cùng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-rang-thanh-danh/40048/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.