Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Tư Quân không nói gì.
Quản gia mặt mũi hiền lành chỉ hơi dừng một chút, vẫn mời Hạ Du Châu đi vào dựa theo trình tự như trước, cũng trả lời: "Giới luật một của huyết tộc là ở ẩn. Không được để lộ thân phận huyết tộc trước mặt người bình thường, trừ phi đối phương đồng ý nguyện ý trở thành huyết phó (bầy tôi). Vì thế, chính quyền thành phố Bắc Kinh không biết chuyện này."
Có lý có cứ, khiến người tin phục.
"La Ân, tôi muốn nói vài câu với Hạ tiên sinh." Tư Quân nói với quản gia.
"Được thiếu gia." Quản gia gật đầu đáp, "Muốn uống nước trà gì?"
"Hai ly trà táo đỏ, cảm ơn." Tư Quân hơi nghiêng đầu, gật đầu với quản gia.
Sau khi quản gia thi lễ xong thì đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không hề phát ra tiếng động nào, chỉ tới khi cánh lại đóng lại thì mới có tiếng cạch trong nháy mắt đó.
Hạ Du Châu rất thích thú nhìn một loạt động tác của quản gia, trước kia chỉ cảm thấy Tư Quân kiểu ra vẻ quá sức (1),sau khi gặp quản gia này thì lập tức hiểu được, trước đây Tư Quân làm mấy lễ tiết đó chắc đều là đơn giản hoá đi rồi: "Quản gia kia của anh đúng là chuyên nghiệp, là người nước ngoài à?"
(1) Nguyên văn là 穷讲究 (nghèo chú trọng): từ này mang nghĩa xấu, ý nói địa vị xã hội hoặc khả năng kinh tế của một người nào đó không được như mình mong muốn, nhưng người đó lại dùng tiêu chuẩn cao hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-rang-thanh-danh/2880950/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.