Ninh Tiêu đi theo Từ Thượng Vũ đến khu chung cư nhà Trương Vĩ Vĩ. Chỗ này cũng khá gần nhà cậu, chỉ tầm hai trạm xe buýt thôi.
"Tòa nhà này, cửa sổ thứ năm từ dưới lên, thấy không, đó là nhà của bọn họ."
Từ Thượng Vũ đứng cùng cậu ở dưới lầu, hai người ngẩng đầu nhìn lên. Phiến cửa sổ đó đóng chặt, hoàn toàn không thể thấy được tình hình bên trong, trên ban công cũng rỗng tuếch, chẳng có gì cả.
"Bây giờ có ai ở trong đó không?" Ninh Tiêu hỏi.
"Không, nơi này vốn cũng chỉ có một mình mẹ của Trương Vĩ Vĩ ở. Sau khi cô ta tự sát thì không còn ai nữa."
"Một nhà ba người mà ở riêng à?"
"Mấy hôm trước khi xảy ra vụ án, cha Trương Vĩ Vĩ đưa con trai ra ngoài ở, vì hôm đó quay về gặp người mẹ nên mới phát hiện thi thể." Từ Thượng Vũ nói: "Cha cậu nhóc bây giờ cũng không ở đây, hắn có nơi ở riêng."
"... Hai vợ chồng nhà này bất hòa à?" Ninh Tiêu nhíu mày hỏi.
Từ Thượng Vũ cười nói: "Dây thần kinh mẫn cảm của tiểu thuyết gia đại tài lại rung à? Nếu cậu muốn tìm người cha thì tôi e là bây giờ tạm thời cậu không gặp được đâu."
Ninh Tiêu nghe vậy, nhìn sang hắn, "Tại sao?"
"Bởi vì người cha bây giờ đang điều trị ở bệnh viện." Từ Thượng Vũ nói: "Khoa thần kinh."
"..."
Tình tiết cha mẹ một người chết một người điên đấy à? Ninh Tiêu không biết nên nói gì, chẳng trách khi đứa nhỏ bỏ nhà đi chỉ có cảnh sát giúp đi tìm, hóa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ra-ta-se-o-dia-nguc/223388/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.