Rõ ràng là 12 giờ trưa, ánh mặt trời chiếu rọi chói chang bên ngoài, mà trong phòng lại lạnh lẽo như nhà xác.
Ninh Tiêu ngồi trên ghế, mà người vừa ngồi xuống đối diện với cậu, là hai viên cảnh sát.
"Những điều vừa nãy tôi nói cậu đã hiểu chưa?" Đối phương hỏi.
Ninh Tiêu gật đầu.
"Bây giờ cậu có thể gọi luật sư bào chữa cho mình." Viên cảnh sát nọ dùng giọng nghiêm túc nói: "Trước khi chính thức chuyển giao cho bên công tố, chúng tôi có thể cho cậu gặp luật sư biện hộ. Cậu cũng có thể yêu cầu..."
"Không có, không cần." Ninh Tiêu ngắt lời hắn, "Tôi tự làm được."
"Cậu bắt buộc phải có luật sư!" Viên cảnh sát đối diện rất mất bình tĩnh, "Nghe đây cậu trai trẻ, cậu có hiểu không đấy? Đây là thủ tục, thân là một nghi phạm có thể bị phán án tử hình thì đấy là quyền lợi của cậu. Nếu không thì cậu nghĩ chẳng lẽ chúng tôi rảnh rỗi tìm chuyện làm..."
"Tôi đã nói là không cần."
Ninh Tiêu lại ngắt lời hắn, còn đang thưởng thức biểu cảm mất kiên nhẫn vì mình của đối phương. "Theo như các người nói, trước khi có kết luận của vụ án này thì tôi có thể sẽ bị tử hình, cũng có thể hoàn toàn vô tội. Sở dĩ bây giờ tôi chịu phí thời gian ăn trưa của mình để ngoan ngoãn ngồi đây, không phải là để tìm luật sư ủy thác theo sự sắp xếp của các người, mà là vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình."
Ninh Tiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, 12 giờ 11 phút, sắp quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ra-ta-se-o-dia-nguc/223379/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.