Editor: Mạc Hề
“ Ưm!” Lâm Bách rên rỉ một tiếng mở mắt ra, mơ màng nhìn xung quanh, “ Đây là đâu?.”
“ Ngươi tỉnh.” Dã Qủy đỡ Lâm Bách ngồi dậy, “ Đây là ở trên xe ngựa, chúng ta đã rời khỏi Sầm Huy rồi.”
Lâm Bách vịn vào tay Dã Qủy ngồi xuống, nhìn nhìn xung quanh quả nhiên là ở trong xe, đưa tay lên đỡ trán, cau mày nói: “ Ta làm sao vậy, đầu đau quá?.”
Nhâm Lăng Thiên ngồi ở một bên, nhắm mắt lại nói: “ Ngày hôm qua ngươi ở chợ đêm, chắc là đụng phải một người khắc chế hồn phách ngươi nên khiến cho ngươi bị mất đi ý thức.”
Lâm Bách cau mày, dùng ngón tay đè lại mi tâm, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện đêm qua, nhưng mà quả thật trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Chỉ nhớ mang máng là đứng xem vị sư phụ kia nặn đồ chơi bằng đường, rồi Dã Qủy rời đi, sau đó hắn chỉ nhớ rõ nhìn thấy một đôi mắt màu nâu lạnh như băng sâu đến không thấy đáy. Càng muốn tiếp tục nghĩ đến nữa đầu liền đau không chịu nổi: “ Ta tại sao không nhớ gì hết, ta làm sao mà về đến khách điếm được?.”
Nhâm Lăng Thiên mở mắt ra quay đầu nhìn Lâm Bách, “ Tối hôm qua là do Dã Qủy đem lệnh bài trên người ngươi lấy ra, để ngươi khôi phục lại hồn thể, rồi mới đem ngươi về khách điếm.”
“ Cảm ơn!” Lâm Bách nhìn Dã Qủy ngồi phía sau mình nói.
“ Cảm ơn cái gì”, Dã Qủy hướng Lâm Bách cong lên khóe miệng, “ Chuyện tối ngày hôm qua ta cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-quy-cha-ta-khong-phai-nguoi/76594/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.