Editor: Mạc Hề
Vầng thái dương đỏ rực, một đầu ẩn vào trong sơn cốc, có thể nhìn thấy được phần cuối. Mây bị thiếu đốt thành một màu đỏ rực, ánh trăng bắt đầu mọc lên phía bên kia sườn núi. Một vòng tròn lớn như vậy không biết bị ai cắn mất một miếng trở nên khuyết không còn được hoàn mỹ. Nhưng mà dường như cũng không ảnh hưởng đến sự chiếu sáng rực rỡ của nó. Đợi cho ánh trăng kia lên tới giữa không trung, vầng thái dương còn lại màu hồng, đã muốn không còn nữa…
Hậu điện Thiên Tông Sơn, bên trong một sương phòng có tên là Thiên Duyên, một người một quỷ đang ngồi ở trên bàn bên trong phòng. Chờ một người không phải người cũng không phải Qủy Hồn tỉnh lại. Người mà không phải người, quỷ không phải quỷ kia, không ai khác chính là Lâm Bách. Lâm Bách từ sau khi giữa trưa ngất xỉu ở trong rừng vẫn chưa tỉnh lại, Dã Qủy tìm Thiên Tông lão thiên sư xem qua, theo như lời lão thiên sư nói, trên người Lâm Bách bị mao thần ban ( aka lông nhím thần ban) đâm bị thương, làm cho hồn thể suy yếu. Lúc sau khi Dã Qủy được cho biết là lông trên người tiểu Hồn Thú kia là do thần ban, liền lập tức hỏi lại lão thiên sư, cái thứ kia có phải là thánh vật hay không, đáp án lão thiên sư đưa ra là đương nhiên.
Dã Qủy vì sao phải hỏi cái thứ kia có phải là thánh vật hay không, là bởi vì Phán quan lúc trước có từng nhắc nhở với Lâm Bách. Hồn thể của hắn so với những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-quy-cha-ta-khong-phai-nguoi/76592/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.