Editor: Mạc Hề
Lâm Bách cùng Dã Quỷ dần hiện ra từ vầng sáng vàng nhạt. Sau lưng hai người, cửa thành Âm Ti đen tuyền dần dần khép lại, âm thanh phát ra dường như là nhỏ đến mức không nghe thấy nhưng lại làm rung động hồn phách, làm cho Lâm Bách cùng Dã Quỷ phải bứt ra khỏi cảnh đẹp trước mắt mà quay đầu nhìn lại.
Cửa thành Âm Ti đen tuyền phát ra ánh sáng rực rỡ, từ từ nhạt dần, đến trong suốt, cuối cùng biến mất. Lâm Bách kinh ngạc “a” một tiếng, dùng sức trừng lớn hai mắt, nhìn lại chỉ còn một mảng trống rỗng tiêu điều, la lớn: “ Này, này, đây là…” Lâm Bách á khẩu, nhìn cửa thành Âm Ti đột nhiên biến mất.
“ Ban ngày thì không có Âm Ti, chỉ vào ban đêm Âm Ti mới xuất hiện, hơn nữa là ở bất kì nơi nào.” Dã Quỷ nhìn chằm chằm vào mảng trống rỗng tiêu điều đó, hờ hững nói.
Lâm Bách nghiêng đầu nhìn Dã Quỷ, kinh ngạc cảm thán: “Thật thần kì!”
Dã Quỷ quay đầu, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lâm Bách, khoé miệng giương lên một nụ cười: “Đây là quy luật âm dương sinh tử, tương truyền rằng, con người thì đi về hướng Đông còn hồn phách thì đi về hướng Tây, mỗi một hồn phách sau khi rời khỏi thân thể, quỷ sai sẽ chỉ dẫn cho bọn họ ở lại Tây Môn Thành hay rời đi về hướng Tây. Khi bọn họ qua khỏi giới hạn của thành sẽ bước lên Hồn Lộ, đi tới Âm Ti. Vì vậy, người xưa thường nói ban đêm không thể đi về hướng Tây”.
Dã Quỷ vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-quy-cha-ta-khong-phai-nguoi/76588/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.