EDITOR: MẠC HỀ
” Dã Qủy “. Lâm Bách cau mày nhỏ giọng nói: ” Tên này thật kỳ quái “.
” Kỳ quái “. Dã Qủy nhìn Lâm Bách, biết được người trước mắt cùng với tờ giấy trắng không khác biệt lắm không khỏi cười trêu chọc, ” Tên chính là để người gọi, có chổ nào kỳ quái. Ngươi nói thử xem, tên này kỳ quái ở chổ nào?”
” Dù sao cũng chính là kỳ quái “. Lâm Bách trên mặt lộ ra dáng vẻ thơ ngây, cau mày chăm chú lẩm nhẩm một hồi lâu mới nói:” Dã Qủy, Dã quỷ, Dã Qủy cũng không hẳn là quỷ, tên này hẳn là có từ lúc ngươi vẫn còn là người, người có tên phải là do cha mẹ đặt cho. Cha ngươi như thế nào lại không thích ngươi cũng sẽ không đặt một cái tên Dã Qủy như vậy cho đứa con của mình nha “.
“……”. Nghe Lâm Bách phân tích giống mười phần trong lời nói, Dã Qũy dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt chợt thay đổi nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường:” Ta đã nói, ta chết cách đây hơn một trăm năm, có nhớ tên mình thì cũng không có chỗ dùng, cũng không có ai gọi, cha mẹ ta cũng đã sớm siêu thoát trong luân hồi, ta hiện tại sửa lại tên mình cũng có sao đâu “.
” Dã Qủy, Dã Qủy…”. Lâm Bách đọc lại hai lần, cười nói: ” Cũng đúng, tên này thật sự nhớ rất dễ “.
Dã Qủy thấy Lâm Bách cũng không có hỏi đến cùng, xoay người ngồi xuống bên cạnh Lâm Bách, ánh mắt dường như vô tình dừng ở trên bụng Lâm Bách.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-quy-cha-ta-khong-phai-nguoi/76584/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.