Uống xong một chén, Lâm Bách tay cầm bầu rượu tự rót cho mình, nhìn Đồ Thành Thiên cùng Tống Tuyền hai người nhìn nhau không nói gì, hắn không quấy rầy, giống như trước tự rót tự uống, thẳng đến tầm mắt của Tống tuyền rời khỏi Đồ Thành Thiên, chuyển hướng hắn mới thôi, Lâm Bách nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh cùng Tống Tuyền đối diện. Tống Tuyền nhìn Lâm Bách nhấp rượu, thiêu mi nói: “Không sợ ta hạ độc?”
“Không sợ, dù thế nào ta hiện tại cũng không phải người, là độc tửu ta cũng không chết được, không có gì đáng sợ.” Lâm Bách không sao cả nhún nhún vai, “Hơn nữa ngươi cũng sẽ không hạ độc, không phải sao?”
Đồ Thành Thiên ngẩng đầu nhìn Lâm Bách liếc mắt, đường nhìn đảo qua Tống Tuyền, trầm mặc không nói.
Tống Tuyền đối sự hào hiệp của Lâm Bách, hiểu khá rõ, nhếch miệng cười khổ một lát, nói: “Hận ta sao?”
Lâm Bách nhìn chén rượu trong tay, hờ hững phun ra một chữ, “Hận.”
Tay của Đồ Thành Thiên nắm chén rượu thật chặt, Tống Tuyền nhìn thoáng qua Đồ Thành Thiên, “Ngươi cũng hận ta?”
Đồ Thành Thiên không trả lời, Tống Tuyền lại đưa tay lấy ra hai bầu rượu, đưa cho Đồ Thành Thiên một bầu, chính mình đem một bầu rượu khác cầm ở trong tay, “Ta biết các ngươi đều hận ta, việc này ta đều làm, cũng đều sai rồi, làm hoàng đế, một đoạn kêu hùng, đổi lấy là đoạn tình tuyệt nghĩa hoặc là làm một người có lòng nhân ái, nhân từ. Thế nhưng ta đây là một người ngu ngốc, người nào cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-quy-cha-ta-khong-phai-nguoi/3059828/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.