Editor: Mạc Hề
“ Lăng Thiên?” Lâm Bách nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, liền buông thìa trên tay xuống quay đầu nhìn về phía cửa, quả nhiên Nhâm Lăng Thiên mà hắn quen thuộc đang đứng ở cửa, Lâm Bách bổng chốc từ trên băng ghế ngồi đứng lên, hướng phía sau Nhâm Lăng Thiên nhìn nhìn, biểu tình trên mặt càng trở nên vi diệu, cả người liền một bước dài vọt đến, “ Đại ca! Đại ca!” Tại trong mắt Đồ Thịnh Thiên cũng chỉ chứng kiến thấy Lâm Bách đối với một đoàn không khí vừa cười vừa gọi.
Hắn chưa từng thấy qua một Lâm Bách như vậy, bộ lộ ra loại tươi cười như thế này. Loại tươi cười này xuất phát từ nội tâm, nụ cười không hề che giấu, làm cho Đồ Thịnh Thiên nhìn có chút ngốc, có chút ngây ngốc, sau một lúc lâu, mới quay qua hướng tên phó tướng còn đang kinh ngạc mà phất tay.
Chờ phó tướng kia xoay người rời đi, hắn mới tập trung tinh thần mà suy nghĩ, hắn nhận thức được người kia cho tới bây giờ cũng sẽ không đem tình cảm chân thật của mình biểu hiện ở trước mặt bất luận kẻ nào. Kỳ thật, hắn hẳn là nên nghi ngờ, bởi vì hắn biết người kia đã chết, quang cảnh đại tang một tháng trước, vạn người tiễn đưa. Nhưng mà hắn chính là không thể hoài nghi, với địa vị hiện tại, hắn có quyền hoài nghi bất cứ người nào, nhưng là người trước mặt này lại khiến hắn không thể sinh ra cảm giác đó, bởi vì dù biết người này không tính nhiệm mình, nhưng lại là người mà hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-quy-cha-ta-khong-phai-nguoi/3059781/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.