Chương trước
Chương sau
Editor: Mạc Hề

“ Lăng Thiên?” Lâm Bách nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, liền buông thìa trên tay xuống quay đầu nhìn về phía cửa, quả nhiên Nhâm Lăng Thiên mà hắn quen thuộc đang đứng ở cửa, Lâm Bách bổng chốc từ trên băng ghế ngồi đứng lên, hướng phía sau Nhâm Lăng Thiên nhìn nhìn, biểu tình trên mặt càng trở nên vi diệu, cả người liền một bước dài vọt đến, “ Đại ca! Đại ca!” Tại trong mắt Đồ Thịnh Thiên cũng chỉ chứng kiến thấy Lâm Bách đối với một đoàn không khí vừa cười vừa gọi.

Hắn chưa từng thấy qua một Lâm Bách như vậy, bộ lộ ra loại tươi cười như thế này. Loại tươi cười này xuất phát từ nội tâm, nụ cười không hề che giấu, làm cho Đồ Thịnh Thiên nhìn có chút ngốc, có chút ngây ngốc, sau một lúc lâu, mới quay qua hướng tên phó tướng còn đang kinh ngạc mà phất tay.

Chờ phó tướng kia xoay người rời đi, hắn mới tập trung tinh thần mà suy nghĩ, hắn nhận thức được người kia cho tới bây giờ cũng sẽ không đem tình cảm chân thật của mình biểu hiện ở trước mặt bất luận kẻ nào. Kỳ thật, hắn hẳn là nên nghi ngờ, bởi vì hắn biết người kia đã chết, quang cảnh đại tang một tháng trước, vạn người tiễn đưa. Nhưng mà hắn chính là không thể hoài nghi, với địa vị hiện tại, hắn có quyền hoài nghi bất cứ người nào, nhưng là người trước mặt này lại khiến hắn không thể sinh ra cảm giác đó, bởi vì dù biết người này không tính nhiệm mình, nhưng lại là người mà hắn tin tưởng nhất. Đồ Thịnh Thiên Đồ đại tướng quân, nếu như không có cái người tên gọi là Lâm Bách kia, luôn nhắc nhở hắn, chỉ sợ sớm đã là một đống xương trắng…

Đồ Thịnh Thiên đang còn thất thần không nói được gì, trong phòng đã thiếu mất một người, lại dư ra một con quỷ, khối lệnh bài kia của Lâm Bách đã đổi chủ. Nhâm Lăng Thiên nghiêng đầu hướng ra phía sau nhìn liếc mắt một cái, nhìn thân ảnh nhỏ nhỏ xinh xắn kia, đang ôm chặt lấy một con quỷ nào đó, trong lòng lộp bộp một cái nhưng lại nữa câu cũng chưa nói, cùng nam quỷ kia đánh một cái nháy mắt, rồi tiến lên hai tay ôm quyền hướng Đồ Thịnh Thiên nói: “ Tướng quân, tại hạ Lăng Thiên thiếu chủ của Lăng Nhật trang, đêm khuya đến thăm, quấy rầy tướng quân.”

“ Khụ!” Đồ Thịnh Thiên ho nhẹ một tiếng, nhìn trong phòng đã không còn thấy bóng dáng Lâm Bách, trong lòng có chút mất mát, khẽ cười nói: “ Trang chủ không cần phải khách khí, nếu có việc muốn nói xin mời đi thẳng vào vấn đề, Đồ mỗ là con nhà võ không quanh co lòng vòng. Tin tưởng đã nhiều ngày, trang chủ hẳn là biết phủ tướng quân ta đây như thế nào, ta muốn giữ lại mặc kệ là người hay quỷ, ngươi tất nhiên là không mang đi được, hôm nay đem chuyện nói rõ ràng, là địch hay bạn bản tướng quân tự có phân xét.”

Nhâm Lăng Thiên không nghĩ tới, Đồ Thịnh Thiên sẽ thẳng thắn dứt khoát như vậy, không khỏi lúng túng đứng lên, quay đầu nhìn về phía sau, lỗ tai giật giật một cái rõ ràng là nghe được cái gì, nghiêng người ngồi vào trên ghế chổ mà Lâm Bách vừa mới nãy ngồi, nhìn Đồ Thịnh Thiên nói: “ Tướng quân nếu muốn cùng kẻ hèn này mật đàm, chúng ta có nên đổi một nơi khác hay không, nơi này…” Nhâm Lăng Thiên nói xong ánh mắt hướng về phía trước nhẹ liếc một cái, “ Khụ, đơn sơ chút đi…”

Đồ Thịnh Thiên hiểu được Lăng Thiên này là sợ điều gì, gật đầu thẳng bước đi ra khỏi sài phòng [1], đi tới cửa không khỏi ngừng một chút, “ Vị bằng hữu kia ta không nhìn thấy, cũng cùng đi luôn.” Dứt lời liền thẳng hướng phòng ngủ của chính mình mà đi đến.

[1] Sài phòng: vựa củi

Nhâm Lăng Thiên nhìn thoáng qua phía sau, sắc mặt khó coi khẽ hừ một tiếng, không thèm nhìn tới hai kẻ khó coi kia. Kỳ thật hai kẻ kia cũng không có nhiều khó coi như vậy, giống như một cái ôm bình thường, nhưng thấy thế nào cũng giống như là một đôi tiểu phu phu gắn bó keo sơn, tình cảm bổng chốc thăng hoa là do thời gian tích tụ tạo thành, thỉnh thoảng cũng là do một chuyện gì đó xảy ra thúc đẩy nên, tựa như hiện tại giống như hai người này không phải do tâm tư thay đổi.

Cho tới bây giờ Lâm Bách cũng chưa hết sợ, ngày đó sợ hãi, mấy ngày nay cũng đều rất sợ, sợ Dã Qủy sẽ xảy ra chuyện, sợ sẽ không còn gặp lại được Dã Qủy, cái loại cảm giác này giống như một thanh vũ khí sắc bén, để ngang ngực không lúc nào là không đau. Trong ba ngày này Lâm Bách không lúc nào là không mong thời gian quay ngược trở lại, quay ngược lại từ lúc bắt đầu, cho dù còn sống được sáu tháng hắn vẫn tình nguyện, cũng không muốn Dã Qủy vì hắn chịu một chút thương tổn nào.

Thời gian sau đó, Nhâm Lăng Thiên bước vào cửa thì Lâm Bách liền thấy được Dã Qủy, hắn cười bổ nhào qua, lệnh bài trên người đã bị Dã Qủy lấy đi, Dã Qủy nhẹ giọng nói một câu, làm sao lại không chăm sóc tốt bản thân mình.

Nụ cười vẫn còn đọng bên miệng, nước mắt nhưng lại từng giọt từng giọt đều đặn tràn ra khỏi mi, Lâm Bách nhào vào trong lòng Dã Qủy khóc không thành tiếng. Dã Qủy đành bó tay không có biện pháp, chỉ có thể ôm Lâm Bách từng tiếng từng tiếng an ủi, còn cẩn thận để ý vẻ mặt của Đồ Thịnh Thiên, khi hắn nhìn đến chén canh mới ăn được một nữa trên bàn kia, đã biết sự tình vừa mới tiến triển, ngẩng đầu hướng Nhâm Lăng Thiên dặn dò vài câu, rồi thấy Đồ Thịnh Thiên dẫn Nhâm Lăng Thiên đi ra, Dã Qủy đưa tay tiếp nhận được lá bùa Nhâm Lăng Thiên vừa ném qua.

“ Được rồi, được rồi, đừng khóc…” Dã Qủy nhìn ánh mắt khó chịu của Nhâm Lăng Thiên, bất đắc dĩ an ủi người trong lòng. Lâm Bách nức nở, tay gắt gao nắm chặt vạt áo trước của Dã Qủy, “ Đại ca, huynh không biết lần trước ta có bao nhiêu sợ hãi, rất sợ, sợ huynh sẽ….” “ Hiện tại đã không sao rồi, ta chính là một con quỷ, cũng sẽ không chết thêm lần nữa.”

“ Nhưng mà huynh sẽ bị hôi yên phi diệt, đây không phải là so với chết càng thảm hại hơn sao?” Lâm Bách nhìn Nhâm Lăng Thiên đi rồi, bây giờ xung quanh hẳn là không có ai nhìn thấy hắn, liền hướng trên người Dã Qủy quệt quệt nước mắt.

Dã Qủy cười khẽ mặc cho Lâm Bách hướng trên người hắn lau chùi nước mắt, thật sự là tìm không ra những từ ngữ gì để an ủi hắn, một câu tự hỏi buộc miệng thốt ra.

“ Lâm Bách ngươi không phải vẫn tự cho mình là nam tử hán đại trượng phu sao, một nam tử hán đại trượng phu khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì?” “ Nam tử hán đại trượng phu?”

Lâm Bách ánh mắt xoay chuyển, ngừng thút thít, mờ mịt nhìn Dã Qủy, “ Ta từng có nói qua như vậy sao? Đại ca, cái gì là nam tử hán đại trượng phu?”

Dã Qủy bị hỏi lại thì ngạc nhiên, lúc này mới ý thức được hắn nói sai rồi, không khỏi che miệng ho khan vài tiếng, “ Chuyện này, Lăng Thiên và Đồ tướng quân rời đi đã lâu, cũng ta cũng nên đi xem một chút, tiểu tử kia vào đời chưa lâu, một mình mật đàm không rõ ràng, chỉ sợ bản thân chịu thua thiệt.

“ Được!” Lâm Bách từ trước đến nay theo thói quen nhận định Dã Qủy như Thiên lôi sai đâu đánh đó [2], thì thào đáp lời, đầu thì thò ra bên ngoài nhìn xem, “ Bọn họ đều đã đi không còn thấy bóng dáng, chúng ta làm sao mà theo a?” Dã Qủy đưa tay ra, trên tay cầm thứ gì đó quơ quơ trước mặt, nheo mắt lại ý niệm vừa chuyển, một cái cây mang theo sợi chỉ nhỏ phát ra ánh sáng bạc, theo lá bùa trong tay bắn ra ngoài.

“ Thật là lợi hại, hai người các huynh sớm đã chuẩn bị tốt.” “ Đương nhiên.” Dã Qủy cười kéo tay Lâm Bách theo ngân quang rời khỏi sài phòng. “ Nếu đi vào hang cọp phủ tướng quân này, không chuẩn bị đầy đủ, chỉ sợ ta và tiểu tử kia cũng sẽ bị vây hãm lại đây.”

Lâm Bách đi theo Dã Qủy ra ngoài, vừa đi vừa hỏi vấn đề nam tử hán đại trượng phu lúc nãy, Dã Qủy do dự vài giây, liền nói sang chuyện khác hỏi Lâm Bách mấy ngày nay như thế nào, Đồ Thịnh Thiên có làm gì với hắn hay không.

Lâm Bách một năm một mười đem chuyện mấy ngày nay Đồ Thịnh Thiên gần như mỗi ngày đều đến phòng, cảm thấy được căn phòng này hắn dường như rất quen thuộc, rồi y buồn bực uống rượu chờ hắn xuất hiện, còn có cái người tên Bạch Chính kia dường như là nhận biết hắn, còn có mấy người trong lòng hắn nghi ngờ cũng nói cho Dã Qủy, Lâm Bách nói liên tục thẳng cho tới nói hôm nay Đồ Thịnh Thiên say khướt, sau đó hai người ôm nhau, cuối cùng tâm bình khí hòa đem hắn dẫn đến sài phòng, còn chịu khó làm hồn đồn cho hắn ăn. Lâm Bách cứ như vậy một đường nói chuyện suốt, Dã Qủy nghe mà mi đầu giật giật không ngừng, trong mắt mâu quang lưu chuyển hiển nhiên là đang suy nghĩ tướng quân kia và Lâm Bách từng có quan hệ.

“ Lâm Bách tại sao ngươi không hỏi, Đồ Thịnh Thiên và ngươi trước kia là có quan hệ như thế nào?”

“ A? Chuyện này?” Lâm Bách miệng nuốt nước miếng. “ Ta, chuyện đó ta còn chưa kịp hỏi thì huynh và Lăng Thiên đã đến a.”

“ Thật là như vậy?” Dã Qủy như thế nào lại không nhìn ra chổ sơ hở của Lâm Bách, không chút nể tình mà nói thẳng ra, “ Chưa kịp hỏi sao, ta thấy rõ ràng là chỉ nhớ đến ăn, những cái khác đều đem quên hết.”

“…” Lâm Bách vẻ mặt túng quẩn nói không ra lời.

“ Lâm Bách ngươi lần này sai rồi….” Dã Qủy bất đắc dĩ muốn nói vài câu giận dữ nhưng lại nói không nên lời, đứng lại tại chổ nhìn Lâm Bách nói: “ Trước kia ngươi cũng không phải như vậy, ngươi trước kia bất luận là ở đâu, khi nào cũng đều phân biệt rõ ràng bên nào nặng bên nào nhẹ, ngươi bỏ lỡ một cơ hội tốt, nếu việc này tự ngươi hỏi rõ ràng, chuyện tiếp theo chúng ta cần làm, cũng có thể bớt đi một chút quanh co.”

Lâm Bách tuy rằng không biết Dã Qủy nói trước kia là như thế nào, nhưng mà hắn nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Dã Qủy, “ Đại ca, ta sai rồi…”

Dã Qủy nhìn bộ dáng ủy khuất chực khóc của Lâm Bách, trong lòng một trận đau buốt dữ dội, hắn biết rõ, hắn biết rất rõ ràng người trước mắt này, sớm đã…..

“ Quên đi, chuyện này một hồi sẽ nghĩ biện pháp để Nhâm Lăng Thiên lên tiếng mở lời hỏi ra là được rồi.” Dã Qủy vỗ vỗ vai Lâm Bách nhằm an ủi, rồi lại dắt hắn tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Bách và Dã Qủy xuyên tường trực tiếp đi thẳng vào, đi đến phòng ngủ của Đồ Thịnh Thiên, theo ngân tuyến kia dẫn dắt tìm được mật thất của Đồ Thịnh Thiên, đi đến trước cửa lại bị một tấm phù chú dán ở ngoài cửa đá chặn lại….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.