Editor: Mạc Hề
Lâm Bách quỳ một gối xuống trước thân thể đã muốn không còn thần trí của người kia, run rẩy vươn tay dò xét hơi thở của nam nhân đó, hơi thở đứt đoạn không được ổn định, nhưng có thể chứng minh ít nhất người trước mắt này đang còn sống.
Lâm Bách thu lại tay, cặp mắt chớp mở nhìn người trước mặt, nhìn nam nhân kia hai gò má trắng bệch, thần thái cương nghị trên gương mặt ngày ấy đã không còn, đôi mắt nhắm chặt, trên khóe miệng còn vương theo vết máu, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng rên rỉ vô ý thức, những sợi tóc mai trắng như tuyết và tóc đen bị nước mưa thấm ướt nhẹp làm cho rối loạn thành một đoàn. Những hạt mưa không ngừng rơi vào trên mặt, trên người nam nhân. Khuôn mặt vốn trước đó đã tiều tụy hốc hác mà giờ đây lại càng tăng thêm vẻ chật vật đến không chịu nổi, nam nhân nhếch nhác yếu đuối như vậy, khiến cho Lâm Bách biết rõ người trước mắt này tay nhuộm đầy máu tươi nhưng vẫn là nhịn không được dâng lên mấy phần đau lòng, những thanh âm ngày đó vẫn còn quanh quẩn bên tai…
“ Ai nói ngươi không có hậu đài, mặc kệ bất cứ lúc nào, ta đều nguyện ý đứng phía sau ngươi”
“ Ngươi nghĩ xem ta là vì cái gì mới đứng ở vị trí như hiện nay. Ngươi chẳng lẽ không biết ta chọn con đường này là vi ai sao.”
“ Nếu, nếu không có ngươi, ta sẽ không đi tranh giành những thứ quyền thế này, ta không cần, ta cho tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-quy-cha-ta-khong-phai-nguoi/3059761/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.