Editor: Mạc Hề
Tay Dã Qủy đặt trước ngực một cổ cảm giác mát lạnh không ngừng theo ngực phân tán khắp người, Lâm Bách cảm nhận được trận rung động kia đang từ từ biến mất, nhưng mà không biết vì cái gì khi hắn ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt Dã Quỷ thì trận rung động kia đang tưởng chừng như dần yên tĩnh, bổng chốc như sóng biển đánh úp lại, gần như muốn đem hắn nhấn chìm. Lâm Bách chỉ có thể nhắm mắt lại, nhẫn nại, ngay tại lúc đó một cảm giác như ẩn như hiện dâng lên trong lòng, nương theo cảm giác thanh mát Dã Qủy truyền tới, Lâm Bách dường như cảm nhận được một vài thứ.
Lâm Bách thanh âm run rẩy nói: “ Đại ca, nó, nó giống như ở gần đây, ừh…”
Dã Qủy chuyên tâm điều động linh lực, nghe được lời nói Lâm Bách, nhất thời không hưởng ứng kịp: “ Nó là cái gì.?
“ Ta…..Ta ….giống như….giống như cảm nhận được thân thể của mình.”
“ Cái gì?” Dã Qủy nghe Lâm Bách nói xong, cả người đều chấn động, “ Ở đâu?”
Lâm Bách híp mắt cẩn thận dùng ý thức đi dò xét, đột nhiên một âm thanh âm trầm cuồng loạn rít gào vang lên làm cho người ta phải sợ hãi: “ Ta sẽ không để cho ngươi rời đi, dù đời này kiếp này hay đời đời kiếp kiếp ta đều phải vây khốn ngươi, để ngươi vĩnh viễn không thể siêu thoát, vĩnh viễn đều phải ở bên cạnh ta…”
“ A…Không cần, không cần, không cần, không cần lại đây, không cần.” Lâm Bách giống như bị âm thanh gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-quy-cha-ta-khong-phai-nguoi/3059757/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.